1
Tôi nghiêm mặt, bước tới trước người vừa lên tiếng.
“Đưa chứng minh nhân dân ra.”
Đó là một thanh niên trẻ tuổi, nét mặt bất cần, nhìn qua đã biết không dễ đối phó.
Thấy tôi là nữ, anh ta lập tức tỏ vẻ hống hách.
“Cô chỉ là người lái thuyền, lấy tư cách gì đòi xem chứng minh nhân dân của tôi.”
“Chỉ kiểm tra theo quy định, xem anh có họ Ngô hay không.”
Nghe vậy, thái độ anh ta càng trở nên gay gắt.
“Quy định quái gở gì thế này.
Tại sao người họ Ngô lại không được lên thuyền.
Tôi sẽ quay video đăng mạng bóc trần các người.”
Những du khách khác cũng bắt đầu xôn xao hùa theo.
“Đúng rồi.
Ai cũng mua vé ra đảo, sao lại không cho người họ Ngô đi chứ.”
Tôi không để ý đến họ, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh niên kia.
“Chứng minh nhân dân.”
Anh ta liền rút điện thoại ra, bắt đầu quay phim.
“Mọi người xem đi.
Khu du lịch này kỳ thị người họ Ngô, không cho lên thuyền.”
Anh ta định dùng video để uy hiếp tôi, nhưng tôi vẫn thờ ơ như không.
Đúng lúc đó, Tiểu Vương, người phụ trách theo thuyền, thấy tình hình không ổn liền tiến tới khuyên nhủ.
“Anh à, đừng quay nữa.
Đây là quy định của khu du lịch.
Trước đây từng có người đăng video gây ầm ĩ, kết quả là đảo giữa hồ bị đóng cửa ngay.
Ông chủ rất coi trọng quy định này, nếu anh làm lớn chuyện, chỉ ảnh hưởng đến những du khách phía sau thôi.”
Người kia không tin, lớn tiếng cãi lại.
“Các người lấy chuyện đóng cửa khu du lịch ra dọa tôi à.
Tôi không tin các người dám đóng cửa nơi kiếm tiền như thế này.”
Thấy anh ta ngoan cố, một người đàn ông trung niên ngồi cuối thuyền lên tiếng.
“Cậu em, đừng nói vậy.
Chuyện này tra trên mạng là biết.
Tôi là người địa phương, đã ra đảo giữa hồ nhiều lần rồi.
Trước kia đảo không mở cửa, sau này mở lại với điều kiện duy nhất là không cho người họ Ngô lên thuyền.
Hồi đó cũng có người họ Ngô mua vé bị từ chối, quay video đăng mạng gây bão dư luận, dân mạng kéo tới gây áp lực, khu du lịch liền đóng cửa đảo.
Mãi về sau nhờ du khách kêu gọi mới được mở lại.”
“Đúng thế.
Lúc tôi tìm thông tin du lịch cũng thấy chuyện này.
Vì đảo giữa hồ quá đẹp, giống chốn tiên cảnh, nên mọi người đều chấp nhận quy định kỳ lạ đó.”
Một cô gái trẻ tiếp lời, những người xung quanh đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đều biết rõ.
Thấy vậy, thanh niên kia hiểu rằng quay video không có tác dụng, đành ngượng ngùng cất điện thoại.
Nhưng giọng điệu vẫn đầy bất mãn.
“Quy định quái quỷ gì vậy.
Ông chủ khu du lịch họ Ngô hay sao mà lại cấm người họ Ngô lên thuyền.”
Tôi lạnh nhạt đáp.
“Chứng minh nhân dân.”
Anh ta sốt ruột.
“Lúc mua vé chẳng phải đã kiểm tra rồi à.
Tôi không họ Ngô.
Mau cho thuyền chạy đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Tôi đáp bằng giọng lạnh như băng.
“Không xuất trình chứng minh nhân dân, thuyền sẽ không xuất phát.”
“Cô còn được nước lấn tới nữa à.”
Anh ta bất ngờ đứng bật dậy, như muốn ra tay với tôi.
Tiểu Vương vội lao tới ngăn lại.
“Anh bình tĩnh.
Cô ấy là người duy nhất có thể lái thuyền ra đảo giữa hồ.
Cô ấy không lái thì không ai được ra đảo cả.
Anh bớt giận, cho cô ấy xem một chút thôi.”
Tiểu Vương mềm giọng khuyên nhủ, những người xung quanh cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, chỉ xem chứng minh nhân dân thôi mà.”
“Phải đó, nhanh lên đi.”
Nghe vậy, anh ta tức tối rút chứng minh nhân dân đưa cho tôi.
“Cầm đi.”
Tôi nhận lấy, kiểm tra thông tin.
Anh ta tên Từ Trạch Khải, không phải họ Ngô, ảnh trên giấy tờ cũng trùng khớp.
Tôi trả lại chứng minh, quay về đầu thuyền.
“Khởi hành.”
2
Trên thuyền vang lên đủ loại bàn tán về cái gọi là “quy định kỳ quặc” của khu du lịch.
Ai cũng suy đoán theo một cách riêng.
Có người còn đồn rằng ông chủ từng yêu một người họ Ngô, bị chi/a t/ay nên ôm hận, mới đặt ra quy định này để trả đũa.
Nếu thằng em ngốc nghếch của tôi có bạn gái thì chắc tôi còn mừng hơn thế.
Tôi không thể nói cho họ biết sự thật ghê rợn đằng sau quy định ấy.
Chỉ cần một người họ Ngô bước vào vùng hồ này.
Người đó sẽ ch/ết.
Nếu trên thuyền có người họ Ngô.
Thì toàn bộ những người trên thuyền… đều sẽ ch/ết.
Những câu chuyện quái dị như vậy, rất ít người chịu tin.
Tôi mải nghĩ đến những việc từng xảy ra trong hồ, hoàn toàn không nhận ra nước hồ đã dần chuyển sang màu đen, ngay cả bầu trời cũng tối sầm, không còn ánh sáng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Tôi lập tức tăng tốc lái thuyền về phía đảo giữa hồ, nhưng lại phát hiện thuyền càng lúc càng chậm.
Có chuyện rồi.
Tôi bật dậy, bước lên đầu thuyền, giọng lạnh lẽo, đầy sát khí.
“Có người họ Ngô đã lên thuyền.
Mau đứng ra cho tôi.”
Mọi người nhìn nhau, bị vẻ mặt u ám của tôi dọa sợ, không ai dám lên tiếng.
Tôi quát lớn.
“Tiểu Vương, kiểm tra lại chứng minh nhân dân.”
Tiểu Vương bắt đầu lần lượt xác minh từng người.
Giữa đám đông có người than phiền.
“Lúc soát vé đã kiểm tra rồi, giờ còn kiểm tra cái gì nữa.”
Cũng có người tỏ ra khó chịu, không chịu hợp tác.
Tôi quát lên.
“Không phối hợp thì ném hết xuống hồ.”
Người kia sững sờ.
“Cô đi/ên rồi à.
Không cho kiểm tra là g/iết người sao.
Các người coi m/ạng người như cỏ rác à.”
Tôi lạnh lùng đáp.
“Một người ch/ết còn hơn cả thuyền cùng ch/ết.”
Ánh mắt tôi đầy sát khí, người kia run rẩy, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa chứng minh ra.
Tiểu Vương kiểm tra xong, tiến lại nói với tôi.
“Hoa thiếu, không có vấn đề gì.”
Tôi nhíu mày, nhìn mặt hồ đã hoàn toàn đen kịt, bầu trời cũng không còn chút ánh sáng nào.
Không thể nào.
Trên thuyền nhất định có người họ Ngô.
Con quái vật dưới đáy hồ.
Chỉ nhắm vào người họ Ngô mà thôi.
“Đã kiểm tra xong rồi thì mau chạy thuyền đi.
Còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Nhưng con thuyền lúc này đã hoàn toàn đứng yên giữa mặt hồ.
Tôi cười nhạt.
“Anh tự nhìn đi.
Còn chạy được nữa không.”
Lúc này, những người trên thuyền mới nhận ra sự bất thường.
“Sao lại thế này.
Lúc nãy còn thấy đảo giữa hồ, giờ chẳng thấy đâu nữa.”
Có người quay đầu nhìn về phía bờ.
“Không đúng.
Rõ ràng mới đi được một đoạn, sao đã không thấy bờ rồi.”
“Xung quanh tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Tôi nghiêm giọng nói.
“Người họ Ngô hãy tự giác đứng ra.
Nếu không, toàn bộ những người trên thuyền sẽ ch/ết.”
Đến nước này, tôi cũng không cần che giấu thêm nữa.
Dù sao họ cũng sắp tận mắt chứng kiến nỗi kinh hoàng thực sự của cái hồ này.
Tôi nói ra, chắc chắn họ sẽ tin.
“Thuyền trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tôi im lặng, người họ Ngô vẫn chưa chịu lộ diện.
Đúng lúc đó, con thuyền bắt đầu lắc lư dữ dội, từng luồng khí đen chậm rãi bao trùm quanh thân thuyền.
“Chuyện gì vậy.
Không có gió mà sao thuyền lại lắc mạnh thế.”
Thuyền rung lắc ngày càng dữ dội, mọi người phải bám chặt vào mạn thuyền mới không bị hất xuống.
“Aaa.”
Tiếng hét hoảng loạn của một người phụ nữ vang lên, toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô ta.
“Có… Có một bàn tay đang kéo tôi từ dưới thuyền lên.”
3
Cả đám người mặt cắt không còn giọt máu, quay ngoắt nhìn về phía thành thuyền.
“Không có gì cả mà… chị nhìn nhầm rồi.”
Dưới thuyền không thấy gì cả.
Người phụ nữ run rẩy phản bác:
“Thật mà! Rõ ràng là một cái tay! Trắng bệch… trắng toát luôn!”
Mọi người bắt đầu thấy sợ, lại nhìn xuống mép thuyền.
Ngay giây sau đó— vô số bàn tay trắng toát trồi lên từ lòng hồ, bám chặt vào mép thuyền, khiến con thuyền lắc dữ dội hơn nữa.
“Aaa!”
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi, tôi rút từ trong túi ra một túi bùa giấy, tung lên trời:
“Lui!”
Bùa giấy bay tản ra, lao về phía những cánh tay đang bám quanh thuyền.
Chỉ cần chạm vào bùa, những bàn tay đó lập tức rút lui trở lại mặt hồ.
Những lá bùa dán chặt quanh mạn thuyền, lớp khí đen bao quanh thuyền cũng nhanh chóng tan biến.
“Không sao nữa rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù mặt mày vẫn chưa hết kinh hãi, họ nhìn nhau đầy hoang mang.
“Ai nói là không sao nữa?”
Giọng tôi lạnh băng, tất cả đều quay lại nhìn tôi.
“Tôi nói lần cuối. Người họ Ngô, tự mình đứng ra. Nếu không, toàn bộ con thuyền này… sẽ chết.”
“Thuyền trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Có người lên tiếng hỏi, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía tôi, chờ câu trả lời.
“Dưới hồ có một nữ quỷ, sau nghìn năm oán khí tích tụ đã hóa thành ‘tà vật’.
Cô ta có mối thù với những người mang họ Ngô.
Chỉ cần người họ Ngô đi qua hồ này… sẽ chết.”
Tôi liếc qua từng gương mặt, cố gắng tìm ra dấu hiệu, truy ra kẻ mang họ Ngô đang ẩn trong đám đông.
“Thật hay giả vậy? Làm gì có ma quỷ trên đời?”
Có người không tin, nhưng ngay lập tức bị những người khác phản bác:
“Lúc nãy tận mắt chứng kiến rồi mà! Không tin thì tụi tôi tin!”
Người kia lẩm bẩm:
“Biết đâu là khu du lịch dàn cảnh làm trò lừa khách.”
Tôi lạnh giọng cắt ngang:
“Tin hay không tùy các người. Nhưng nếu không tìm ra người họ Ngô, thì tất cả chúng ta đều chết.”
Lúc này, người đầu tiên gây chuyện – Từ Trạch Khải – lên tiếng:
“Tại sao tìm ra người họ Ngô thì chúng ta lại thoát nạn? Cô không nói là người họ Ngô qua hồ sẽ chết à?”
Tôi hừ lạnh:
“Chỉ cần ném người họ Ngô xuống, những người còn lại sẽ an toàn.”
Mọi người nhìn nhau, dường như không đồng tình với sự tàn nhẫn của tôi.
Từ Trạch Khải phẫn nộ hét lên:
“Cô coi mạng người như cỏ rác sao?!”
Tôi lạnh lùng nhìn quanh:
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi – người họ Ngô không được lên thuyền. Anh ta cố tình lên, là tự tìm cái chết.
Anh ta muốn chết thì tôi không cản, nhưng không thể kéo tất cả chúng ta chết theo.”
“Các người tự lựa chọn đi:
Muốn chết chung với anh ta, hay là bỏ mặc anh ta để tự cứu mình.
Hãy nghĩ cho kỹ — các người không làm gì sai, đây là tai họa từ trên trời rơi xuống với các người.”
Mọi người nhìn nhau, không ai phản đối nữa — họ ngầm đồng ý với lời tôi.
Con người vốn ích kỷ. Để được sống, họ sẵn sàng hy sinh người khác.
Thấy mọi người bắt đầu dao động, Từ Trạch Khải sốt ruột hét lên:
“Đừng nghe cô ta! Nếu không ai thừa nhận, thì cô ta cũng chết!
Các người nhìn xem, cô ta không hề hoảng sợ chút nào, chứng tỏ cô ta có cách sống sót!”
Tiểu Vương nghe vậy cũng nhìn tôi:
“Hoa thiếu… dù sao cũng là một mạng người, chết ở khu du lịch thì bên mình cũng phải bồi thường. Cứu được thì cứu đi.”
Tôi bật cười lạnh:
“Con nữ tà kia là nữ quỷ nghìn năm! Tôi chỉ là một cô gái hai mươi lăm tuổi, các anh nghĩ tôi có bản lĩnh gì để chống lại nó?
Tôi nhiều nhất chỉ giữ được mạng mình.
Mạng của những người khác, tôi không cứu nổi.
Huống hồ kẻ gây họa… lại chính là người họ Ngô!”
Nghe đến đây, đám người trên thuyền bắt đầu hoảng loạn thật sự.
Trước đó họ còn nghĩ chúng tôi cùng hội cùng thuyền.
Giờ phát hiện ra tôi không thể cứu họ, tất cả đều sợ hãi.
Tiểu Vương cũng run lên:
“Hoa thiếu… cứu tôi với… tôi chỉ là người làm thuê thôi, tôi không muốn chết… tôi đâu có làm gì sai đâu…”
“Đúng vậy, không chỉ cậu ấy — Những người khác trên thuyền cũng là người vô tội.
Nếu không phải do cái kẻ họ Ngô kia cố chấp lên thuyền, thì mọi chuyện đã suôn sẻ rồi.”
Người đàn ông trung niên bản địa quýnh lên, chạy ra giữa thuyền hét lớn:
“Người họ Ngô, ra đây!
Anh hại tụi tôi ra nông nỗi này, trốn trong đám đông thì có bản lĩnh gì!”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo:
“Đúng đó! Ra đây đi, đừng hại người nữa!”
Lúc này, Từ Trạch Khải lại đứng ra:
“Mọi người đừng bị cô ta dọa!
Hiện tại trên thuyền không có chuyện gì cả, mấy lá bùa kia của cô ta hiệu nghiệm, chứng tỏ cô ta có thể cứu chúng ta!
Cô ta đang cố tình dọa để mọi người hoảng loạn thôi!”
4
Anh ta vừa dứt lời, một cơn gió lớn bỗng thổi tung lên từ giữa hồ, cơn mưa dữ dội ập xuống từ trời cao.
Thuyền lắc dữ dội, mọi người trên thuyền vội vàng bám lấy ghế, cột, làm đủ mọi cách để không bị hất văng ra ngoài.
Tôi vẫn đứng vững ở đầu thuyền, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Thuyền rung lắc mỗi lúc một mạnh, có vài người bị hất lên khỏi mặt sàn,
may mà kịp bám lấy ghế, nếu không đã rơi xuống hồ.
Tôi bước đến trước mặt Từ Trạch Khải:
“Chính anh — mới là người họ Ngô.”
Từ Trạch Khải ôm chặt lấy cột, hoảng hốt phản bác:
“Cô nói bậy gì đó?! Tôi không phải họ Ngô! Cô đã kiểm tra chứng minh của tôi rồi mà!”
Hắn… đang nói dối.
Chỉ có anh ta là lo lắng cho mạng sống của người họ Ngô,
chỉ có anh ta sợ mọi người sẽ đẩy người đó ra.
Tôi từ từ tiến lại gần:
“Có phải không, thử thì biết.”
Từ Trạch Khải hoảng loạn:
“Cô định làm gì?!”
“Đẩy anh xuống hồ. Nếu anh thật sự là người họ Ngô, thì chúng tôi sẽ được cứu.”
Tôi giơ tay kéo lấy anh ta, anh ta gào lên:
“Cô coi mạng người như cỏ rác à?!”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Đến lúc sinh tử thế này rồi, chẳng còn gì để mà đắn đo nữa.”
Tôi nắm lấy tay anh ta, lôi về phía mạn thuyền.
Từ Trạch Khải hoảng quá bật khóc:
“Tôi không phải họ Ngô! Thật đấy! Nếu cô giết tôi mà nhầm người, chẳng phải là giết oan một mạng người vô tội sao?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta tưởng tôi bị thuyết phục, lộ ra nụ cười như vừa thoát chết.
Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đông cứng lại trên khuôn mặt anh ta.
“So với mạng của cả con thuyền, có nhầm một người… vẫn còn tốt hơn là để tất cả chết chung.”
Tôi dứt khoát kéo mạnh một cái, Từ Trạch Khải hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người mất thăng bằng ngã nhào ra ngoài.
Lưng anh ta đập mạnh vào mạn thuyền, rồi xoay người rơi thẳng xuống hồ.
“Tõm!”
Không còn tiếng động nào nữa.
Ngay khi Từ Trạch Khải rơi xuống nước, gió ngừng thổi, sóng lặng lại, mặt hồ trở về yên tĩnh.
Mọi người ngồi phệt xuống sàn, thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên là hắn. Không biết dùng cách gì mà đổi tên, còn cố tình lên thuyền, suýt chút nữa hại chết cả đám.”
Tiểu Vương đi tới cạnh tôi, lẩm bẩm.
“Loại người gì không biết, rõ ràng đã nói không cho người họ Ngô lên thuyền, mà vẫn cố chấp, hại cả bọn!”
Người đàn ông trung niên bản địa cũng phụ họa:
“Phải đấy, may mà thuyền trưởng sáng suốt, nhận ra hắn là người họ Ngô, không thì tụi mình tiêu rồi.”
“Cuối cùng cũng thoát rồi… tôi còn tưởng hôm nay xong đời ở đây rồi chứ.”
Người trên thuyền bắt đầu rôm rả trò chuyện.
Còn tôi thì vẫn im lặng, sắc mặt nghiêm trọng, ngước nhìn bầu trời.
Thấy vậy, Tiểu Vương hỏi:
“Sao thế?”
Không ổn… trời vẫn đen kịt.
Tôi nhìn xuống mặt hồ — nước vẫn đen như mực, thuyền cũng chẳng hề nhúc nhích.
Nữ tà vẫn còn ở đây.
Người họ Ngô đã bị ném xuống hồ rồi, tại sao cô ta vẫn chưa rời đi?
Trừ phi… người vừa rồi không phải là người họ Ngô.
Lòng tôi chấn động:
“Người họ Ngô vẫn còn trên thuyền!”
Tiểu Vương biến sắc:
“Hoa thiếu, cô đừng đùa kiểu này… không vui chút nào đâu.”
5
Tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta, bước thẳng về đầu thuyền:
“Nếu hôm nay người họ Ngô không chịu lộ mặt, thì chúng ta tất cả sẽ chết ở đây!”
Mọi người lần lượt đứng dậy, người đàn ông bản địa hỏi lớn:
“Chuyện gì nữa vậy?
Người họ Ngô chẳng phải cô đã ném xuống hồ rồi sao?
Sao lại còn có người họ Ngô trên thuyền nữa?”
Tôi vừa định trả lời, thì một cơn gió dữ dội ập đến.
“Gió gì mà mạnh vậy…”
Gió thổi khiến ai nấy cũng không mở nổi mắt, người nhẹ hơn thì loạng choạng suýt ngã.
Tôi bám chặt lấy cột buồm bên cạnh, hét lớn:
“Bám lấy vật nặng gần mình! Đừng cử động!”
Mọi người vội vã níu lấy bất cứ thứ gì bên cạnh có thể giữ chặt, không dám nhúc nhích.
Gió ngày càng mạnh, thuyền lắc lư dữ dội, mọi người trên thuyền cũng bị hất nghiêng nghiêng ngả ngả.
Có người thậm chí bị thổi bay lên khỏi sàn, chỉ còn biết gồng mình bám chặt lấy lan can để không bị cuốn đi.
Tiểu Vương la lên:
“Hoa thiếu! Cơn gió này kỳ lạ quá! Nếu cứ thế này, con thuyền sẽ bị xé nát mất!”
Tôi đương nhiên biết — Đây chính là dấu hiệu nữ tà nổi giận.
Tôi rút ra một lá bùa lớn, ném lên trời.
Lá bùa bay về phía cơn gió, chỉ trong ba giây đã bị gió thổi tan thành từng mảnh.
Xong rồi!
“Hề hề…”
Từ dưới hồ vọng lên tiếng cười kỳ dị của một người phụ nữ, khiến ai nghe cũng rợn cả sống lưng.
“Âm thanh gì vậy?”
Tiểu Vương nhìn tôi, lòng tôi chùng xuống.
Cô ta tức giận rồi.
Người chúng tôi vừa ném xuống… không phải là người họ Ngô.
Cô ta oán hận vì bị lừa, mà điều cô ta ghét nhất chính là bị lừa dối.
Tiếng cười càng lúc càng gần, cơn gió thổi qua người khiến ai cũng cảm giác như có thứ gì đó đang chạm vào da thịt – lạnh lẽo và ghê rợn.
Tiểu Vương sợ đến sắp khóc:
“Hoa thiếu, nghĩ cách đi chứ!”
Tôi rủa thầm:
“Tôi thì có cách gì chứ! Cô ta chính vì bị phản bội mà hóa thành quỷ. Bây giờ chúng ta ném nhầm người, cô ta tưởng bị lừa, phát điên lên rồi, không còn khống chế được nữa. Tôi còn không chắc sống sót nổi, thì làm được gì!”
Mọi người trên thuyền ai cũng tuyệt vọng:
“Thế giờ chúng tôi phải làm sao? Tôi còn trẻ, mới mười tám tuổi, tôi không muốn chết…”
Tôi phớt lờ tiếng kêu than của họ, tập trung vào điều quan trọng nhất:
“Việc cần làm bây giờ là tìm ra người họ Ngô thật sự.
Tiểu Vương, cậu nghĩ lại xem — có chắc là kiểm tra chứng minh đúng hết không?”
Tiểu Vương gần như gào lên:
“Tôi đã kiểm tra ba lần rồi! Tất cả đều đúng mà!”
Không đúng. Nếu người vừa rồi không phải họ Ngô, vậy thì sao hắn ta lại cứ ra sức bênh vực người họ Ngô?
Hắn nhất định có liên quan.
“Lúc lên thuyền, Từ Trạch Khải đi một mình hay có đi cùng ai?”
Tiểu Vương sững ra:
“Tôi… tôi không biết. Vé là mua riêng từng người. Còn việc họ có đi cùng nhau không thì phải hỏi quầy bán vé mới rõ.”
“Giờ thì tín hiệu mất hết, tôi đi đâu mà hỏi được chứ!”
Tôi bó tay, Tiểu Vương cũng im bặt.
Lúc này, gió mỗi lúc một mạnh, thuyền sắp lật đến nơi.
“Nếu thuyền lật, tất cả chúng ta đều chết.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía đám đông:
“Có ai nhìn thấy lúc lên thuyền, Từ Trạch Khải đi cùng ai không?”
Cả nhóm người bị gió tạt cho ngã nghiêng ngả, không ai nghe rõ tôi nói gì.
Thế này thì chẳng thể nào hỏi được.
Tôi móc từ túi ra một tờ giấy vàng trống, dùng đầu ngón tay điểm lên giữa trán.
Một luồng ánh sáng vàng từ trán phát ra, theo chuyển động của tay tôi mà chảy xuống.
Tôi dùng ngón tay viết bùa lên giấy, sau đó vung tờ giấy vàng về phía bầu trời.
Tờ giấy lập tức phóng lớn, che kín không gian phía trên con thuyền, những nét bùa sáng rực lên ánh vàng.
Gió vừa chạm vào tấm bùa đã lập tức bị chặn lại.
Gió ngừng, thuyền cũng không còn chao đảo nữa, dần ổn định lại.
Tôi hét lớn lần nữa:
“Có ai nhìn thấy — Từ Trạch Khải đã đi cùng ai lên thuyền không?!”
Mọi người còn chưa hoàn hồn, nghe thấy tiếng tôi thì đồng loạt ngẩn ra.
“Không biết nữa, tôi lên trước anh ta.”
“Không để ý… ê, cậu có thấy không?”
“Không có. Ai mà quan tâm mấy chuyện đó chứ…”
“Tôi thấy rồi!”
6
Tôi quay về phía phát ra giọng nói — là một thanh niên nhuộm tóc vàng.
Cậu ta bước ra trước mặt mọi người, nói:
“Từ Trạch Khải đi cùng bạn gái anh ta. Tôi thấy rõ luôn. Bạn gái anh ta đẹp lắm, nên tôi mới liếc nhìn mấy lần.”
“Cô ấy đâu?”
Tôi đi tới trước mặt cậu ta, hỏi thẳng.
Cậu tóc vàng liếc một vòng, ánh mắt dừng lại ở vị trí sâu nhất phía đuôi thuyền.
Tôi nhìn theo hướng đó — một cô gái mặc váy dài màu trắng đang rúc người vào góc, run rẩy như cánh lá.
Thấy mọi người cùng nhìn về phía mình, cô ta liền lên tiếng chối:
“Các người nói bậy, tôi không quen biết Từ Trạch Khải.”
Cậu tóc vàng phản bác ngay:
“Không có! Lúc các người đến mua vé tôi đã để ý rồi, hai người nắm tay nhau mua vé,
lúc xếp hàng lên thuyền thì mới tách ra, không ngồi cạnh nhau.
Tôi còn cố tình ngồi cạnh cô đấy.”
Bảo sao lúc tôi nói chuyện với Từ Trạch Khải, không hề thấy cô gái áo trắng ngồi bên cạnh hắn.
Hóa ra ngay từ đầu, bọn họ đã cố tình tách ra.
Tôi bước tới gần cô gái mặc váy trắng:
“Cô tên là gì?”
“Thuyền trưởng, đừng nghe hắn nói linh tinh! Hắn vừa lên thuyền đã giở trò sàm sỡ với tôi, không phải người tốt gì đâu!”
Cậu tóc vàng nghe xong liền tức giận:
“Tôi thấy cô xinh nên mới hơi quá tay chút thôi, nhưng tôi không nói dối! Liên quan đến mạng người, tôi chắc chắn phải bảo vệ mạng mình trước!”
Tôi không quan tâm hai người họ cãi nhau, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy trắng.
“Cô tên gì?”
Cô gái run rẩy nói:
“Tôi tên là Triệu Niệm… Chứng minh thư của tôi trong túi, lúc nãy rơi xuống hồ rồi… Nhưng tôi thật sự không họ Ngô! Cậu kia đã kiểm tra rồi mà!”
Triệu Niệm chỉ vào Tiểu Vương. Cậu ta bước tới, xác nhận:
“Hoa thiếu, tôi nhớ có kiểm tra cô ấy thật, tên cũng dễ nhớ…”
“Nói lắm làm gì! Không chắc thì cứ ném xuống, chẳng phải biết ngay sao?”
Cậu tóc vàng lao đến định đẩy Triệu Niệm xuống, nhưng tôi ngăn lại:
“Không được.”
“Tại sao? Lúc nãy cô đẩy Từ Trạch Khải thì quyết liệt lắm mà! Bây giờ gặp gái là mềm lòng? Giờ là lúc nào mà còn nữ quyền với phụ nữ giúp nhau?”
Những người khác cũng bắt đầu nhao nhao:
“Đúng đó! Cô ta đi cùng Từ Trạch Khải mà, chắc chắn có uẩn khúc. Ném xuống thử xem, biết đâu cô ta đúng là họ Ngô thì sao? Chúng ta mới có cơ hội sống!”
Nghe mọi người bàn tán, cả đám dần vây quanh chuẩn bị ra tay.
“Con nữ tà dưới hồ đã nổi giận. Nếu Triệu Niệm không phải họ Ngô, việc ném cô ta xuống chỉ khiến nữ tà càng tức giận hơn.
Đến lúc đó, dù có tìm được người thật, cô ta cũng sẽ không tha thứ.
Chúng ta ai cũng phải chết.”
Mọi người chột dạ, hoảng sợ:
“Vậy… làm sao bây giờ?”
“Lần này, người bị ném xuống phải chắc chắn là người họ Ngô.”
Tôi nói dứt khoát, cả đám rơi vào im lặng.
Có người lẩm bẩm:
“Biết chắc bằng cách nào? Chứng minh nhân dân đều đã kiểm tra, có ai biết cô ta họ thật là gì đâu?”
Triệu Niệm bắt đầu bật khóc:
“Các người lúc nãy không bằng chứng đã ném bạn trai tôi xuống, giờ còn muốn giết cả tôi nữa? Các người coi mạng người như cỏ rác sao?!”
Mọi người im thin thít, không ai dám lên tiếng.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, khóe môi cong lên một nụ cười kỳ quái:
“Ai nói tôi không có cách để xác định cô ta có phải họ Ngô hay không?”
Tiểu Vương kinh ngạc:
“Hoa thiếu, cô có cách à?!”
“Có. Dưới hồ — nữ tà có thể nhận ra chính xác người họ Ngô.”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Tiểu Vương hoảng hốt:
“Cô… cô nói vậy là sao?”
7
Tôi không trả lời Tiểu Vương, mà bước thẳng tới trước mặt Triệu Niệm, túm lấy tay cô ta:
“Cô có phải họ Ngô hay không — rất nhanh sẽ biết thôi.”
Tôi lôi cô ta tới mũi thuyền. Cô ta vùng vẫy dữ dội:
“Buông ra! Cô định làm gì?!”
“Tiểu Vương, trói cô ta lại.”
Nghe lệnh, Tiểu Vương lập tức tìm dây trói chặt cô gái.
“Ném cô ta xuống, để nữ tà xử lý.
Nếu cô ta không phải họ Ngô, nữ tà sẽ nổi giận, nhưng nếu đó chỉ là một cái xác, thì dù không đúng người, cô ta cũng không xem là bị lừa.
Còn nếu đúng là người họ Ngô, cô ta sẽ tha cho tất cả chúng ta.”
Triệu Niệm mặt mày trắng bệch:
“Cô điên rồi! Đây là giết người!”
“Tôi đẩy Từ Trạch Khải xuống — đã là giết người rồi. Giết thêm cô nữa… cũng chẳng khác gì.”
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh:
“Huống hồ, chẳng ai trong số các người sẽ tố cáo tôi.
Tôi làm vậy… là để cứu mạng tất cả mọi người trên thuyền này.
Còn hai người họ, chỉ là sẩy chân rơi xuống nước thôi.”
Cậu tóc vàng là người đầu tiên lên tiếng:
“Đúng vậy! Thuyền trưởng làm vậy là để cứu chúng ta, tụi tôi sẽ không nói ra đâu!”
Những người khác cũng đồng loạt phụ họa:
“Cô ta không chết thì tụi mình chết. Thuyền trưởng không sai.”
Cũng có vài người không nỡ, chỉ biết quay mặt đi, coi như ngầm đồng ý.
Tôi bước vào khoang thuyền, lấy ra một con dao:
“Dao hơi cùn, có thể không chết ngay đâu, cô ráng chịu một chút.”
Tôi giơ dao lên, chuẩn bị đâm vào ngực Triệu Niệm.
Cô ta hoảng loạn hét lớn:
“Đừng giết tôi!”
Tôi vẫn không chút do dự, đâm thẳng vào vị trí trái tim.
Ngay khi lưỡi dao sắp chạm đến, Triệu Niệm đột nhiên bứt đứt dây trói, tay trần túm lấy lưỡi dao, giọng nói bỗng trầm hẳn và lạnh băng:
“Chỉ là một đám phàm nhân nhỏ nhoi, cũng dám… giết ta?”
Tôi nhếch môi cười — tìm được rồi.
Triệu Niệm giật lấy dao từ tay tôi, vung ngược lại tấn công.
Tôi vội vàng lùi về sau, tránh được nhát chém.
Cô ta di chuyển như bóng ma, tốc độ quá nhanh, tôi chỉ có thể né tránh chứ không thể phản công.
Tôi hét lớn:
“Từ Lệnh Nghi! Còn không ra giúp tôi?!”
Ngay giây sau đó, một người phụ nữ mặc hồng y cổ trang từ dưới hồ lao vút lên, bay tới chắn trước mặt tôi, chặn đòn tấn công của Triệu Niệm.
Từ Trạch Khải cũng bị hất ngược từ dưới hồ lên, rơi thẳng xuống boong thuyền, bất tỉnh nhân sự.
Tôi đứng cạnh người phụ nữ áo đỏ — Từ Lệnh Nghi, lạnh giọng nói:
“Ngô Hoài Du, cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi.”
Triệu Niệm sững người:
“Hóa ra hôm nay là cái bẫy do các người giăng ra?”
Từ Lệnh Nghi rưng rưng nước mắt:
“Một nghìn năm rồi, Ngô Hoài Du… Ta đã chờ ngươi suốt một nghìn năm. Cuối cùng, ngươi cũng xuất hiện!”
Triệu Niệm cười lạnh:
“Một nghìn năm mà ngươi vẫn còn sống được sao?”
“Ngươi còn chưa chết, ta sao dám đi trước?”
Từ Lệnh Nghi và Ngô Hoài Du vốn là một cặp vợ chồng bình thường.
Ngô Hoài Du là một thư sinh ôm chí thi đậu trạng nguyên, Từ Lệnh Nghi là một cô thợ thêu trong khuê phòng.
Họ vốn nên có một cuộc đời yên bình, hạnh phúc.
Nhưng mọi chuyện thay đổi từ lúc Ngô Hoài Du thi đậu trạng nguyên và được bổ nhiệm làm quan.
Khi đó tân hoàng vừa đăng cơ, cực kỳ căm ghét yêu thuật, ra lệnh xử tử quốc sư.
Ngô Hoài Du tình cờ cứu được quốc sư khi đang bị truy sát.
Để trả ơn, quốc sư truyền dạy cho hắn một bí thuật — pháp môn trường sinh.
Ngô Hoài Du cũng giống như bao kẻ phàm trần khác, không cưỡng lại được cám dỗ của trường sinh bất tử.
Theo lời chỉ dẫn của quốc sư, hắn tìm đến hồ Bàn Long, lấy tính mạng của Từ Lệnh Nghi và đứa con chưa chào đời trong bụng cô để trao đổi với quái vật dưới hồ, đổi lấy sự bất tử.
Đó chính là phương pháp trường sinh mà quốc sư dạy hắn: Dùng mạng sống của người thân thiết nhất làm vật hiến tế, cầu pháp lực vĩnh sinh từ yêu quái.
Ngô Hoài Du trói chặt tay chân Từ Lệnh Nghi, ném cô xuống đáy hồ.
Quái vật ăn thịt cô và ban cho hắn năng lực.
Từ đó, Ngô Hoài Du có thể nhập hồn vào hậu duệ của mình, liên tục đoạt xác để sống mãi không chết.
Chỉ cần dòng máu của hắn vẫn sinh sôi, hắn sẽ không bao giờ chết đi.
Còn Từ Lệnh Nghi sau khi bị ăn thịt, oán khí hóa thành lệ quỷ, thề phải trả thù Ngô Hoài Du.
Cô nguyền rằng cả đời này sẽ không đội trời chung với người họ Ngô.
Tất cả những ai mang họ Ngô đi qua hồ Bàn Long, cô đều sẽ giết chết không chừa một ai.
8
Tổ tiên tôi từng đến đây để tiêu diệt con quái vật dưới hồ, cũng từ đó mà quen biết với Từ Lệnh Nghi.
Cô là người bị hại, hoàn toàn vô tội.
Sau khi giết quái vật, tổ tiên tôi không giết Từ Lệnh Nghi mà giữ cô lại.
Tổ tiên đã mua lại toàn bộ khu vực quanh hồ Bàn Long, đặt lệnh cấm người họ Ngô đến gần,
chỉ để Từ Lệnh Nghi không tiếp tục giết chóc vô tội.
Đồng thời, họ hứa với cô sẽ giúp báo thù, tìm ra Ngô Hoài Du.
Khi hắn chết, oán khí của cô mới có thể tiêu tan, đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng Ngô Hoài Du quá xảo quyệt, tổ tiên tôi đã tìm hắn suốt đời vẫn không thấy.
Dù vậy, họ tin rằng hắn sẽ tự quay về.
Bởi vì khi quái vật đã chết, pháp lực mà Ngô Hoài Du nhận được cũng dần yếu đi.
Sau mỗi lần đổi xác, linh hồn hắn lại càng suy kiệt.
Hắn không biết con quái vật kia đã chết, nên chắc chắn sẽ quay lại tìm nó để tìm cách khôi phục pháp lực.
Vì vậy, tôi và em trai mới cố tình mở lại hồ Bàn Long, nhưng ra lệnh cấm người họ Ngô lên thuyền.
Nếu có ai mang họ Ngô vẫn cố chấp bước lên — thì chính là Ngô Hoài Du.
Từ Trạch Khải có lẽ là hậu duệ của hắn.
Ban đầu Ngô Hoài Du nhập hồn vào Từ Trạch Khải, sau khi tôi ném hắn xuống hồ, hắn lại chuyển hồn sang thân xác của Triệu Niệm.
Triệu Niệm và Từ Trạch Khải không chỉ là người yêu — có lẽ là vợ chồng.
Là vợ chồng thì đều mang dòng máu họ Ngô, nên Ngô Hoài Du mới có thể nhập xác cô ấy.
Tôi cau mày:
“Có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu… Từ Trạch Khải rõ ràng họ Từ, sao Từ Lệnh Nghi lại cảm nhận được hắn là người họ Ngô?”
Ngô Hoài Du phá lên cười:
“Không hiểu à?
Vậy xuống địa ngục mà từ từ suy nghĩ đi!”
Dứt lời, Ngô Hoài Du tung chiêu tấn công.
Tôi và Từ Lệnh Nghi lập tức hợp sức đánh trả.
Ngô Hoài Du đã sống một ngàn năm, sớm không còn là người, mà đã trở thành yêu quái — thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tuy Từ Lệnh Nghi cũng là lệ quỷ ngàn năm, nhưng cũng chỉ có thể đấu ngang ngửa với hắn.
Còn tôi đứng một bên dùng bùa chú tấn công — gần như chẳng có tác dụng gì.
Từ Lệnh Nghi tức giận quát:
“Kiếm của cô đâu? Mau lấy ra giết hắn đi!”
Tôi im lặng không nói.
Quỷ lực của Từ Lệnh Nghi có thể trực tiếp tấn công yêu hồn của Ngô Hoài Du trong thân xác Triệu Niệm.
Bùa chú của tôi cũng vậy — có thể đánh thẳng vào linh hồn hắn.
Nhưng kiếm của tôi thì không thể.
Kiếm của tôi sẽ chém vào cả thân xác Triệu Niệm lẫn yêu hồn của Ngô Hoài Du.
Triệu Niệm là người, là người vô tội — tôi không thể tổn thương cô ấy.
Trước đó tôi đẩy Từ Trạch Khải xuống nước, tấn công Triệu Niệm, tất cả chỉ là một vở diễn để ép Ngô Hoài Du phải hiện thân.
Tôi và Từ Lệnh Nghi đã có giao kèo: không được tổn thương con người.
Ngô Hoài Du dường như cũng nhìn ra điểm yếu đó của tôi, lập tức chuyển hướng tấn công tôi.
Hắn dùng yêu lực biến nước thành lưỡi dao băng, lao tới đâm vào người tôi.
Tôi giơ bùa chắn đỡ, nhưng hắn lại hóa thành hình người, lao tới đánh tôi trực diện.
Tôi né không kịp, trúng một chưởng vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hoa Vô Dạng!”
Từ Lệnh Nghi lập tức xuất hiện chắn trước mặt tôi, cùng Ngô Hoài Du giao đấu.
Nhưng Ngô Hoài Du né đòn của cô ấy, tiếp tục tấn công tôi.
Tôi chỉ có thể dùng bùa phòng thủ và phản kích, nhưng nhiều lần suýt không đỡ nổi.
Ngô Hoài Du cười lớn:
“Thật ngu ngốc!
Vì mạng sống của một người không liên quan mà tự làm mình bị thương.
Từ Lệnh Nghi, đây chính là kẻ cô chọn làm đồng minh à?
Yếu quá!”
Từ Lệnh Nghi cũng nhìn tôi với vẻ không hài lòng:
“Hoa Vô Dạng, giờ không phải lúc mềm lòng!
Ngô Hoài Du không chết, chúng ta sẽ chết!”
“Tôi biết.”
Nhưng… tôi không thể vì mạng sống của mình mà hại người vô tội.
Nếu tôi vì giết Ngô Hoài Du mà ra tay với Triệu Niệm, thì tôi và hắn… có gì khác nhau?
Tôi không phải yếu đuối mềm lòng, mà vì trong lòng tôi còn giữ thiện niệm.
Nếu trong tâm chẳng còn thiện ý, thì sẽ chỉ biến thành yêu ma quỷ quái — không xứng làm người nhà họ Hoa!
9
Tôi né không kịp, lại bị Ngô Hoài Du đánh trúng, ngã mạnh xuống boong tàu, máu tươi phun ra.
Từ Lệnh Nghi muốn đỡ tôi, nhưng tốc độ không bằng hắn.
Ngô Hoài Du dùng yêu khí hóa thành lưỡi dao sắc bén, lao tới đâm thẳng vào tôi.
“Ngươi chết rồi, Từ Lệnh Nghi sẽ dễ xử lý hơn nhiều!”
Ngay khi lưỡi dao chuẩn bị đâm vào ngực tôi, tôi bật dậy, túm lấy tay hắn, miệng niệm chú.
Từng câu chú pháp phát ra từ miệng tôi, phát ra ánh sáng vàng, quấn chặt lấy Ngô Hoài Du.
Hắn gào lên đau đớn:
“Aaa!!”
Giây sau, yêu hồn của Ngô Hoài Du bị ép thoát ra khỏi cơ thể Triệu Niệm, bay lơ lửng giữa không trung.
Còn Triệu Niệm thì ngất xỉu hoàn toàn.
Tôi thầm mừng — thành công rồi.
Tất cả đều là kế hoạch.
Tôi cố tình giả vờ yếu đuối, để hắn mất cảnh giác, khi hắn lại gần, tôi sẽ dùng pháp chú ép hắn rời khỏi thân xác cô ấy.
Đây là bí thuật của nhà họ Hoa, có thể khiến yêu ma tan hồn diệt phách.
Nhưng điều kiện là phải trói chặt được yêu khí mới có thể thi triển.
Còn khi hắn đang ở trong cơ thể Triệu Niệm, đó chính là điểm yếu — muốn không bị chú pháp xâm nhập, hắn buộc phải thoát ra ngoài.
Bây giờ tôi không còn vướng bận gì nữa — đã đến lúc tung hết sức.
Tôi rút thanh đại bảo kiếm, phi người lao lên, cùng hắn chiến đấu.
Từ Lệnh Nghi cũng xông lên hỗ trợ.
Có bảo kiếm trong tay, chỉ trong thời gian ngắn, Ngô Hoài Du đã bị trọng thương.
Hắn không thể tin được:
“Không thể nào!
Sao kiếm của ngươi lại mạnh như vậy?!”
Tôi nhếch môi:
“Vì đây là bảo kiếm tổ truyền của nhà họ Hoa!”
Thanh đại bảo kiếm truyền thừa sức mạnh trảm yêu của tổ tiên tôi, có thể tiêu diệt mọi yêu vật.
Chỉ cần trúng kiếm khí, yêu lực đã tự động tan rã.
Ngô Hoài Du bị chúng tôi đánh đến mức liên tục rút lui, sắp bị tiêu diệt, hắn liếc nhìn về phía boong thuyền.
Chỉ cần một ánh mắt, tôi đã đoán ra hắn định làm gì.
Hắn muốn quay trở lại thân xác của Từ Trạch Khải để tránh né đại bảo kiếm của tôi.
Ngay khi hắn vừa lao xuống, tôi lập tức bay ra chắn trước mặt, chặn đường hắn.
“Ngươi nghĩ, ta sẽ để ngươi có cơ hội đó sao?”
Vừa dứt lời, đại bảo kiếm bay ra, xuyên thẳng qua thân thể Ngô Hoài Du.
Cơ thể hắn bắt đầu vỡ vụn, từng mảnh tan biến vào không khí. Hắn gào lên:
“Ta là kẻ bất tử! Ta không cam tâm!”
“Sự bất tử dùng mạng người đánh đổi… Đáng ra phải biến mất từ lâu rồi.”
Dưới ánh sáng nhạt dần, thân thể Ngô Hoài Du hóa thành tro bụi, tan vào trời đất.
Ngay khi hắn biến mất, luồng hắc khí quanh người Từ Lệnh Nghi cũng tan theo.
Oán khí của cô… đã tiêu tán.
Từ Lệnh Nghi nhìn theo nơi hắn tan biến, ban đầu là một tràng cười to, nhưng càng cười… cô lại bật khóc.
“Cuối cùng… ta cũng báo thù cho đứa con chưa kịp chào đời…”
Tôi bay đến trước mặt cô, sắc mặt u ám:
“Cô từng nhập ma, từng gây hại cho người.
Giờ ma khí tiêu tan, cô không còn cơ hội chuyển kiếp nữa.
Cô sẽ giống như Ngô Hoài Du — tan hồn, mất xác, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.”
Cô khẽ gật đầu, không hối tiếc.
Tôi khẽ thở dài:
“Lời Hoa Huyền từng hứa với cô, tôi đã thay huynh ấy hoàn thành rồi. Tâm nguyện của cô… cũng đã xong. Hãy đi đi.”
Từ Lệnh Nghi nhìn tôi, mỉm cười:
“Hoa Vô Dạng, cảm ơn cô…”
Dứt lời, bóng dáng cô hóa thành ánh sáng, dần tan biến.
Bầu trời từ từ rạng sáng trở lại, khung cảnh xung quanh hồ dần hiện ra rõ ràng.
Tôi quay người, bay về lại boong thuyền.
Những người còn lại trên thuyền vừa xem xong một màn kịch lớn, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt sững sờ.
Tiểu Vương còn rón rén tới gần hỏi nhỏ:
“Hoa thiếu… cô… cô làm việc chung với ma à?”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ đi tới chỗ Từ Trạch Khải và Triệu Niệm đang nằm.
10
Hai người bắt đầu dần tỉnh lại.
Từ Trạch Khải nhìn thấy tôi, lập tức run rẩy:
“Cô đừng lại gần! Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!”
Còn Triệu Niệm thì vẫn mơ hồ:
“Chồng à… không phải anh bị ném xuống nước rồi sao?
Sao anh vẫn ở trên thuyền vậy?”
Quả nhiên đúng như tôi đoán — Ngô Hoài Du chỉ nhập vào Triệu Niệm sau khi Từ Trạch Khải bị đẩy xuống hồ.
“Giờ nữ quỷ đã biến mất, người họ Ngô cũng không còn bị cấm qua hồ nữa.
Thôi thì nói sự thật đi.”
Từ Trạch Khải vẫn cố chối:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi không phải họ Ngô!”
“Tổ tiên nhà cậu — Ngô Hoài Du — bị tôi đánh cho hồn phi phách tán rồi, cậu còn định cứng miệng nữa sao?”
Nghe tôi nói toạc ra cái tên đó, Từ Trạch Khải lập tức chết lặng.
Tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra.
Hắn nhìn quanh mọi người, thấy ai nấy đều không ngạc nhiên, đoán được bí mật đã bị bại lộ, cuối cùng không giấu nữa.
“Tôi tên là Ngô Trạch Duệ, Còn Từ Trạch Khải là anh song sinh của tôi.
Một người mang họ cha, một người theo họ mẹ.
Tôi dùng giấy tờ tùy thân của anh ấy để lên thuyền.
Nhà họ Ngô chúng tôi từ lâu đã biết sự tồn tại của tổ tiên.
Lần này tôi lên thuyền… là vì tổ tiên ra lệnh.
Dù không biết ngài ấy muốn làm gì, nhưng chúng tôi phải nghe theo.”
Triệu Niệm cũng cúi đầu lí nhí:
“Em cứ tưởng anh chỉ muốn tìm cảm giác mạnh, cố tình làm trái quy định khu du lịch…
Lúc mua vé, anh còn bảo chia ra ngồi cho khỏi bị phát hiện, em cũng không hỏi nhiều.
Không ngờ lại là chuyện như thế này…”
Đến đây, mọi chuyện đã rõ ràng.
Ngô Trạch Duệ chỉ là giấu đi thân phận thật — không phạm tội, cũng chưa từng hại ai.
Tôi không có quyền trừng phạt anh ta.
Chỉ là anh ta vì nghe lời tổ tiên mà xem nhẹ mạng sống của toàn bộ hành khách trên thuyền, kể cả vợ mình — Sự phẫn nộ của mọi người với anh ta là điều không tránh khỏi, và chuyện đó… không còn liên quan gì đến tôi.
Tôi quay người, trở lại khoang lái.
Tay nắm vững tay lái, đưa con thuyền từ từ tiến về phía đảo giữa hồ.
Từ ngày mai trở đi — quy định “người họ Ngô không được lên thuyền” sẽ chính thức được gỡ bỏ.
Đảo giữa hồ — sẽ mở cửa cho tất cả mọi người.
Họ Ngô cấm lên thuyền
27 Tháng 12, 2025

