Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Sao
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật

Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật

Thanh Thanh 25 Tháng 12, 2025

Vợ m/ất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tâ/n hô/n tôi mới biết sự thật

Tuổi thơ tôi không có hình dạng của một gia đình.

Nó chỉ là những buổi chiều dài hun hút, khi ánh nắng ngoài hiên hắt vào căn phòng trọ ẩm mốc, chiếu lên chiếc bàn gỗ mẻ góc và bát cơm nguội đã khô. Không tiếng gọi “con ơi”, không vòng tay ai chờ sẵn mỗi lần tôi vấp ngã. Tôi lớn lên giữa sự im lặng và thiếu vắng, học cách tự đứng dậy khi đau, tự nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ rằng trên đời này, dựa vào ai cũng là điều xa xỉ.

Tôi không biết bố mẹ mình là ai. Không giấy khai sinh trọn vẹn, không ảnh thờ, không câu chuyện để hỏi. Tôi trôi qua tuổi thơ như một cái bóng, lớn lên mà chẳng có ai dạy cách yêu thương hay tin tưởng. Chính vì thế, trong tôi dần hình thành một bức tường vô hình – dày, lạnh, và khép kín. Tôi luôn tin rằng “gia đình” chỉ là một khái niệm đẹp đẽ trong phim ảnh, không dành cho những kẻ như tôi.

Cho đến khi tôi gặp Hà.

Hà không xuất hiện ồn ào hay rực rỡ. Cô đến nhẹ như gió, hiền như một buổi chiều mùa thu. Nụ cười của cô không chói sáng, nhưng đủ ấm để làm dịu những góc tối trong lòng tôi. Hà là kiểu người phụ nữ không cần nói nhiều, nhưng chỉ cần ở bên đã khiến người khác thấy an yên.

Điều kỳ lạ là Hà chưa bao giờ hỏi tôi về quá khứ. Cô không tò mò tôi từ đâu đến, không truy vấn những khoảng trống trong cuộc đời tôi. Cô chỉ lặng lẽ ở đó, nấu cho tôi những bữa cơm giản dị, nhắc tôi mặc thêm áo khi trời trở lạnh, đặt tay lên lưng tôi mỗi khi tôi mệt mỏi. Tình yêu của Hà không phô trương, nhưng bền bỉ, như dòng nước ngầm chảy mãi không thôi.

Khi chúng tôi quyết định kết hôn, tôi đã nghĩ mình đang liều lĩnh đặt cược cả cuộc đời. Nhưng trong khoảnh khắc nắm tay Hà bước vào lễ đường, tôi bỗng thấy tim mình run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà vì lần đầu tiên, tôi tin rằng có lẽ… mình xứng đáng được yêu.

Sau đám cưới, chúng tôi về sống chung với mẹ Hà – bà Liên.

Bố Hà mất sớm. Căn nhà nhỏ chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa vào nhau. Ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế dè dặt, thậm chí là mặc cảm. Tôi sợ ánh nhìn soi xét, sợ cảm giác bị coi là người ngoài.

Nhưng bà Liên đã không cho tôi cơ hội để sợ.

Bà nắm lấy tay tôi, bàn tay gầy nhưng ấm, giọng bà chậm rãi:
— “Con cứ ở đây. Nhà này từ nay là nhà của con. Mẹ không có con trai, nên coi con như con ruột.”

Chỉ một câu nói ấy thôi, bức tường tôi dựng suốt mấy chục năm bỗng rạn nứt. Tôi cúi đầu thật thấp, nước mắt rơi lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời, có một người gọi tôi là “con” bằng sự chân thành không điều kiện. Không phải vì nghĩa vụ, không phải vì thương hại.

Chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới bằng hai bàn tay trắng.

Hà làm văn phòng, tôi mở một tiệm sửa xe nhỏ ở đầu hẻm. Mỗi sáng, căn nhà thức dậy cùng mùi cơm nóng và tiếng bà Liên gọi khẽ. Tối về, cả nhà quây quần bên mâm cơm đơn sơ nhưng ấm áp. Những điều giản dị ấy, với tôi, lại quý giá hơn bất kỳ thứ gì.

Một năm sau, Hà sinh cho tôi một bé gái.

Con bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, đôi mắt to và trong như nước. Tôi đặt tên con là An – bởi tôi mong con cả đời bình an, không phải nếm trải những thiếu thốn như tôi từng trải qua. Nhìn Hà ôm con vào lòng, ru con ngủ bằng giọng hát khe khẽ, tôi đã tin chắc rằng đời mình không còn gì để ước thêm nữa.

Nhưng hạnh phúc, hóa ra, luôn mong manh hơn ta tưởng.

Khi An vừa tròn hai tuổi, Hà bắt đầu mệt mỏi. Cô gầy đi nhanh chóng, những cơn đau âm ỉ kéo dài không dứt. Chúng tôi đi khám, ban đầu chỉ nghĩ là rối loạn thông thường. Cho đến ngày bác sĩ gọi tôi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, và nói bằng giọng trầm xuống:

— “Ung thư buồng trứng. Giai đoạn muộn.”

Tôi đứng chết lặng.

Chúng tôi không chịu buông xuôi. Tôi bán tiệm, vay mượn khắp nơi, đưa Hà đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Hà yếu dần, tóc rụng, thân thể gầy như chỉ còn da bọc xương. Những đêm dài, cô đau đến mức cắn chặt răng để không bật tiếng khóc, còn tôi chỉ biết nắm tay vợ, bất lực.

Đêm ấy, trăng rất sáng.

Hà nằm trong vòng tay tôi, thở yếu dần. Cô nhìn tôi, mỉm cười – nụ cười quen thuộc, dịu dàng như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.
— “Anh đừng bỏ con… và đừng sống một mình mãi.”

Rồi Hà đi.

Không một tiếng động. Chỉ còn lại hơi ấm tan dần, và khoảng trống lạnh lẽo nuốt chửng lấy tôi.

Tôi sụp đổ hoàn toàn.

Nếu không có An, có lẽ tôi đã không còn đủ sức đứng dậy. Con bé vẫn cười, vẫn gọi “ba”, vẫn chìa tay đòi bế. Tôi hiểu, tôi không được phép gục ngã. Tôi phải sống, cho con, và cho cả phần đời Hà chưa kịp sống.

Ba năm sau ngày Hà mất, tôi vẫn ở lại căn nhà ấy.

Bà Liên chăm An từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi đi làm, tối về phụ bà nấu cơm. Những đêm An ngủ say, tôi lại ngồi trước bàn thờ Hà, kể cho cô nghe những chuyện rất nhỏ: hôm nay An biết đọc chữ mới, hôm nay con bé bị sốt nhẹ, hôm nay tôi nhớ Hà nhiều hơn mọi ngày.

Tôi chưa từng mở lòng với ai khác. Không phải vì tôi không cô đơn, mà vì trái tim tôi vẫn đang ở lại nơi Hà đã đi qua.

Bà Liên hiểu tất cả. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương, vừa lo. Bà biết tôi cần một người bên cạnh, nhưng bà cũng biết, những vết thương sâu nhất không thể vội vàng lành lại.

Và tôi, người từng không có gia đình, giờ đây lại sợ mất đi mái nhà duy nhất mà đời mình có được.

Prev Article

Related Articles

Tôi làm lái xe cho một quý bà giàu có. Một hôm bà yêu cầu tôi đưa đến… nghĩa trang và quỳ xuống trước một ngôi mộ. Người trên tấm hình khiến tôi run rẩy…

Tôi làm lái xe cho một quý bà giàu có. Một hôm bà yêu cầu tôi đưa đến… nghĩa trang và quỳ xuống trước một ngôi mộ. Người trên tấm hình khiến tôi run rẩy…

Ly hôn, chồng bắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con và cái kết…

Ly hôn, chồng bắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con và cái kết…

Bài viết mới

  • Camera ghi lại cảnh thân thiết của bố và con gái lớn khiến cộng đồng mạng “bùng nổ” bình luận
    Camera ghi lại cảnh thân thiết của bố và con gái lớn khiến cộng đồng mạng “bùng nổ” bình luận
    Nhiều người không giấu được nỗi xúc động. Không giống …
  • Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật
    Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật
    Vợ m/ất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, …
  • Tôi làm lái xe cho một quý bà giàu có. Một hôm bà yêu cầu tôi đưa đến… nghĩa trang và quỳ xuống trước một ngôi mộ. Người trên tấm hình khiến tôi run rẩy…
    Tôi làm lái xe cho một quý bà giàu có. Một hôm bà yêu cầu tôi đưa đến… nghĩa trang và quỳ xuống trước một …
    Tôi làm tài xế riêng cho bà Trịnh Ngọc Lan …
  • Bé 3t nhập viện sau khi ăn trứng luộc: Cảnh báo 4 thứ tuyệt đối không ăn cùng trứng kẻo đi cấp cứu
    Bé 3t nhập viện sau khi ăn trứng luộc: Cảnh báo 4 thứ tuyệt đối không ăn cùng trứng kẻo đi cấp cứu
    Món trứng dễ ăn và hầu như trẻ con nào …
  • Giá vàng chiều nay 25/12/2025: Giá vàng SJC, giá vàng nhẫn, bảng giá vàng hôm nay chi tiết
    Giá vàng chiều nay 25/12/2025: Giá vàng SJC, giá vàng nhẫn, bảng giá vàng hôm nay chi tiết
    Sau chuỗi tăng nóng, giá vàng trong nước bất ngờ …

Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Copyright © 2025 Trang Tin Online
Liên hệ: [email protected]