Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Sao
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Về làng tìm vợ cũ sau nhiều năm biệt tích, người đàn ông sững sờ khi người mở cửa không ngờ lại là…

Về làng tìm vợ cũ sau nhiều năm biệt tích, người đàn ông sững sờ khi người mở cửa không ngờ lại là…

Thanh Thanh 21 Tháng 7, 2025

Buổi chiều tà, nắng vàng như mật đổ trên con đường làng quanh co, nhuộm vàng những mái nhà rêu phong và cánh đồng lúa đang thì con gái. Tôi, ông Dũng, bước đi trên con đường quen thuộc mà xa lạ, lòng tôi ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc. Đã hơn hai mươi năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy. Cái ngày mà cuộc đời tôi bị cuốn trôi theo dòng nước lũ.

Ngày ấy, tôi là một người đàn ông khỏe mạnh, có một mái ấm hạnh phúc với người vợ hiền lành, chị Hạnh, và đứa con thơ đang nằm trong bụng mẹ. Rồi cơn lũ quét ập đến. Nước dữ cuồn cuộn, cuốn phăng tất cả. Tôi bị lũ cuốn đi, tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không nhớ gì cả. Mọi ký ức về gia đình, về làng quê, về chính bản thân tôi đều biến mất. Tôi sống như một cái bóng, lang thang khắp nơi, làm đủ mọi nghề để mưu sinh.


Tôi vẫn thường xuyên bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, tôi thấy một ngôi nhà tranh vách đất, thấy một người phụ nữ với ánh mắt dịu dàng, và một đứa bé đang chập chững bước đi. Tôi không biết đó là ai, là gì. Tôi chỉ biết rằng, những hình ảnh đó khiến tôi day dứt, khiến tôi khao khát được tìm về một điều gì đó đã mất.

Rồi một ngày, khi đang ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước trôi lững lờ, một ký ức bất chợt ập về. Như một dòng điện chạy dọc sống lưng, tôi nhớ lại tất cả. Nhớ lại ngôi làng nhỏ, nhớ lại căn nhà tranh, nhớ lại khuôn mặt của Hạnh, và nhớ lại cơn lũ kinh hoàng năm ấy. Tôi đã bất ngờ nhớ lại quá khứ sau hơn hai mươi năm sống trong màn sương mờ của ký ức.

Tôi bật khóc. Nước mắt tôi chảy dài, hòa lẫn với nỗi đau, sự hối hận và cả niềm hy vọng. Tôi phải trở về. Tôi phải tìm về ngôi làng cũ, tìm về gia đình của mình.

Chuyến xe khách đưa tôi về làng. Con đường quen thuộc giờ đây đã khác xưa. Những ngôi nhà tranh đã được thay thế bằng những ngôi nhà gạch kiên cố. Cánh đồng lúa vẫn xanh tươi, nhưng đã có thêm nhiều công trình mới mọc lên. Làng quê đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong lòng tôi, nó vẫn là ngôi làng thân yêu, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên.

Tôi đi bộ trên con đường làng, lòng tôi đầy sự hồi hộp, lo lắng. Liệu Hạnh có còn sống không? Con tôi, nó đã lớn rồi phải không? Liệu chúng có còn nhớ tôi không?

Người Con Gái Lạ Mặt Và Sự Thật Đau Lòng
Tôi tìm đến căn nhà cũ của mình. Ngôi nhà vẫn còn đó, nhưng đã cũ kỹ hơn rất nhiều. Cánh cổng tre đã mục nát, hàng rào tre đã đổ nát. Trước sân, một người phụ nữ trẻ đang ngồi vá lưới. Cô ấy có đôi mắt giống hệt Hạnh. Tim tôi đập loạn xạ. Liệu đây có phải là con gái tôi không?

Tôi tiến lại gần, giọng tôi run run. “Cô… cô có phải là người ở đây không?”

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt dò xét. “Vâng, ông tìm ai ạ?” Cô ấy nói, giọng cô ấy trong trẻo, nhưng đầy sự đề phòng.

“Tôi… tôi là Dũng. Tôi là chủ cũ của căn nhà này.” Tôi nói, lòng tôi trào dâng cảm xúc.

Người phụ nữ sững sờ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự ngạc nhiên, sự hoài nghi. “Ông… ông nói ông là cha tôi sao? Cha tôi đã mất trong trận lũ lụt hơn hai mươi năm trước rồi.”

Tôi chết lặng. Tôi không ngờ rằng, cô ấy lại không nhận ra tôi. Tôi biết, đó là lỗi của tôi. Tôi đã bỏ rơi cô ấy suốt hơn hai mươi năm.

“Cô… cô là Ngọc phải không?” Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn ngào. “Con… con là con gái của cha.”

Ngọc nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự hoài nghi. “Ông nói gì vậy? Cha tôi đã mất rồi. Tôi không có cha.”

Lòng tôi đau như cắt. Con gái ruột của tôi, đứa mà tôi chưa từng biết mặt, lại không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thật tội lỗi.

Tôi cố gắng giải thích. Tôi kể cho Ngọc nghe về trận lũ lụt năm ấy, về việc tôi bị mất trí nhớ, về việc tôi đã tìm về làng cũ như thế nào. Nhưng Ngọc vẫn không tin tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, đầy sự đề phòng.

“Ông đi đi. Tôi không có cha. Cha tôi đã mất rồi.” Ngọc nói, giọng cô ấy lạnh lùng.

Tôi đau đớn rời đi. Tôi đi lang thang trên con đường làng, lòng tôi nặng trĩu. Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi đã tìm được con gái mình, nhưng con bé lại không nhận ra tôi.

Lá Thư Định Mệnh Và Sự Thật Xót Xa
Tôi không bỏ cuộc. Tôi vẫn quyết định ở lại làng, tìm cách để Ngọc tin mình. Tôi xin làm công việc lặt vặt ở xưởng gỗ gần đó, đủ để trang trải cuộc sống. Mỗi ngày, tôi đều đi qua nhà Ngọc, nhìn cô ấy từ xa. Tôi muốn được ôm cô ấy vào lòng, muốn được nói lời xin lỗi cô ấy.

Tôi cũng tìm đến những người già trong làng, những người đã từng quen biết tôi và Hạnh. Tôi kể cho họ nghe câu chuyện của mình. Ban đầu, họ cũng hoài nghi. Nhưng rồi, khi tôi kể lại những kỷ niệm cũ, những chi tiết mà chỉ có tôi mới biết, họ bắt đầu tin tôi.

Dần dần, câu chuyện về tôi lan truyền khắp làng. Ngọc cũng nghe được những lời đồn thổi. Cô ấy bắt đầu cảm thấy bối rối. Cô ấy không biết có nên tin tôi hay không.

Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi ở xưởng gỗ, Ngọc bất ngờ tìm đến. Cô ấy mang theo một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Trong hộp, có một tập thư cũ.

“Ông… ông có thể kể lại cho tôi nghe câu chuyện của ông một lần nữa được không?” Ngọc nói, giọng cô ấy khẽ hơn, nhưng vẫn còn chút dè dặt.

Tôi kể lại câu chuyện của mình, từ đầu đến cuối. Tôi kể về tình yêu của tôi và Hạnh, về ngày cưới của chúng tôi, về những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã có. Tôi kể về trận lũ lụt năm ấy, về việc tôi bị mất trí nhớ, về việc tôi đã sống lang thang như thế nào.

Ngọc lắng nghe tôi một cách chăm chú. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy dần thay đổi. Cô ấy bắt đầu tin tôi.

Khi tôi kể xong, Ngọc mở chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Trong đó, có một lá thư cũ, nét chữ đã phai mờ theo thời gian.

“Đây là lá thư mẹ tôi để lại. Bà ấy viết cho tôi trước khi mất.” Ngọc nói, giọng cô ấy run run. “Bà ấy nói, nếu một ngày nào đó có một người đàn ông trở về, nói là cha tôi, thì tôi hãy đọc lá thư này.”

Ngọc mở lá thư ra, và đọc.

Nội dung lá thư khiến tôi chết lặng. Đó là lá thư của Hạnh. Cô ấy đã viết lá thư này trước khi qua đời, để lại cho Ngọc.

Trong thư, Hạnh kể về tình yêu của cô ấy dành cho tôi, về việc cô ấy đã chờ đợi tôi suốt bao nhiêu năm như thế nào. Cô ấy kể về việc cô ấy đã nuôi dưỡng Ngọc một mình, và luôn tin rằng tôi sẽ trở về. Cô ấy còn miêu tả lại một số đặc điểm cơ thể tôi, những điều chỉ người thân mới biết. Và điều quan trọng nhất, cô ấy nói rằng, nếu một ngày nào đó tôi trở về, thì Ngọc hãy tin tôi, hãy đón nhận tôi.

Ngọc đọc xong lá thư, nước mắt cô ấy chảy dài. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự xúc động, sự hối hận, và cả tình yêu thương.

“Cha… cha ơi!” Ngọc bật khóc, cô ấy lao vào ôm tôi. “Con xin lỗi cha. Con đã không tin cha. Con xin lỗi cha rất nhiều.”

Tôi ôm chặt Ngọc vào lòng. Nước mắt tôi chảy dài. Sau hơn hai mươi năm, tôi đã tìm được con gái mình. Tôi đã tìm được gia đình của mình.

Hành Trình Hàn Gắn Bằng Yêu Thương Và Tha Thứ
Cái chết của Hạnh sau nhiều năm chờ đợi trong hy vọng là một nỗi đau lớn đối với tôi. Tôi đã không thể ở bên cô ấy trong những giây phút cuối cùng. Tôi đã không thể chứng kiến con gái mình lớn lên. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều điều.

Nhưng giờ đây, tôi đã trở về. Tôi đã tìm thấy Ngọc. Dù muộn màng, nhưng cha con họ vẫn kịp tìm thấy nhau, bắt đầu hành trình hàn gắn bằng yêu thương và tha thứ.

Tôi và Ngọc bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ. Tôi kể cho Ngọc nghe về những tháng ngày tôi sống lang thang, về những gì tôi đã trải qua. Ngọc cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống của cô ấy, về những khó khăn mà cô ấy đã phải đối mặt khi không có cha.

Chúng tôi cùng nhau đến thăm mộ Hạnh. Tôi kể cho Hạnh nghe về việc tôi đã trở về, về việc tôi đã tìm thấy Ngọc. Tôi xin lỗi Hạnh vì đã không thể ở bên cô ấy. Tôi hứa sẽ chăm sóc Ngọc thật tốt, để cô ấy được an lòng nơi chín suối.

Tôi chuyển về sống với Ngọc. Cuộc sống của chúng tôi dần trở lại bình yên. Tôi giúp Ngọc những việc lặt vặt trong nhà, chăm sóc cháu ngoại. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho Ngọc, trò chuyện với cô ấy, lắng nghe cô ấy. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy những năm tháng tôi đã bỏ lỡ.

Ngọc cũng rất yêu thương tôi. Cô ấy chăm sóc tôi tận tình, hỏi han tôi mỗi ngày. Cô ấy thường xuyên kể cho tôi nghe về những kỷ niệm của cô ấy với Hạnh, về những ước mơ của Hạnh.

Dần dần, tôi và Ngọc trở nên gắn bó hơn. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những khó khăn.

Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương có sức mạnh vô hạn. Nó có thể hàn gắn những vết thương lòng, có thể xóa nhòa mọi khoảng cách.

Giá Trị Đích Thực Của Cuộc Đời
Cuộc đời tôi đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu sóng gió. Tôi đã từng mất tất cả, đã từng sống trong vô vọng. Nhưng cuối cùng, tôi đã tìm lại được chính mình, tìm lại được gia đình của mình.

Tôi nhìn Ngọc, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy. Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Tôi biết, Hạnh đang mỉm cười nơi chín suối.

Tôi nhận ra rằng, điều quý giá nhất trong cuộc đời không phải là tiền bạc, không phải là danh vọng. Điều quý giá nhất là tình yêu thương, là sự tha thứ, là sự gắn kết của gia đình.

Tôi đã từng mất trí, đã từng quên đi tất cả. Nhưng giờ đây, tôi đã nhớ lại. Và tôi biết, mình sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự bất công. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Anh chồng 30t được vợ già 50t tay run run run dắt vào phòng nhưng đêm đó phải đạp tung cửa bỏ chạy

Anh chồng 30t được vợ già 50t tay run run run dắt vào phòng nhưng đêm đó phải đạp tung cửa bỏ chạy

Về thăm mộ vợ cũ, tỷ phú bàng hoàng khi thấy đứa trẻ bé gái giống hệt mình, bí mật nghẹn ngào về cô bé …

Về thăm mộ vợ cũ, tỷ phú bàng hoàng khi thấy đứa trẻ bé gái giống hệt mình, bí mật nghẹn ngào về cô bé …

Bài viết mới

  • Người phụ nữ đi thăm m:ộ chồng trước ngày đi bước nữa, vừa mới thắp được nén nhang thì thấy mộ tự bốc cháy ngùn ngụt và rồi sáng hôm sau đúng lúc đón dâu thì…
    Người phụ nữ đi thăm m:ộ chồng trước ngày đi bước nữa, vừa mới thắp được nén nhang thì thấy mộ tự bốc cháy ngùn …
    Đám cưới của Linh là niềm mong mỏi của cả …
  • Bão Wipha sắp đổ bộ: Thủ tướng yêu cầu hạn chế người dân ra đường trong 2 thời điểm sau
    Bão Wipha sắp đổ bộ: Thủ tướng yêu cầu hạn chế người dân ra đường trong 2 thời điểm sau
    Tối 20/7, Thủ tướng Phạm Minh Chính ký công điện …
  • Về làng tìm vợ cũ sau nhiều năm biệt tích, người đàn ông sững sờ khi người mở cửa không ngờ lại là…
    Về làng tìm vợ cũ sau nhiều năm biệt tích, người đàn ông sững sờ khi người mở cửa không ngờ lại là…
    Buổi chiều tà, nắng vàng như mật đổ trên con …
  • Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đạp tung cửa…
    Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đạp tung cửa…
    Tôi quen Minh chưa đầy một năm thì cưới. Anh …
  • “Bố ốm nên cháu đến thay” cậu bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú đơ người khi biết lý do xé lòng…
    “Bố ốm nên cháu đến thay” cậu bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú đơ người khi biết lý do xé lòng…
    Buổi sáng hôm ấy, tập đoàn Thành Đạt đang tổ …

Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Copyright © 2025 Trang Tin Online
Liên hệ: [email protected]