Đám cưới của Linh là niềm mong mỏi của cả gia đình. Sau 5 năm sống trong bóng tối sau cái chết của chồng – anh Hưng – trong một tai nạn giao thông ly kỳ chưa từng có lời giải, cuối cùng Linh cũng chấp nhận mở lòng với người đàn ông mới – anh Khoa, một bác sĩ hiền lành, điềm đạm, yêu thương mẹ con cô hết mực.
Đêm trước ngày cưới, Linh âm thầm đến nghĩa trang để thắp nén nhang cho Hưng. Cô vừa khấn vái vài câu thì gió nổi lên cuồn cuộn, rồi trước mắt cô, ngọn lửa bùng lên từ chính ngôi mộ của chồng cũ, cháy đỏ rực như ai đó tẩm xăng đốt. Linh hoảng loạn, gào khóc gọi người đến cứu, nhưng ngọn lửa lạ kỳ ấy chỉ cháy trong vòng 13 phút, rồi tự tắt, để lại mộ phần không một vết cháy xém.
Người ta nói đó là “lửa oan hồn”, là điềm gở. Nhưng mẹ cô bắt ép: “Mày đã thiệp phát cả làng, giờ không thể hoãn được!” Linh đành lặng lẽ trở về, lòng ngổn ngang.
Sáng hôm sau, đúng 8h – giờ lành đón dâu – xe hoa đến trước cửa, chú rể xuống xe… thì bỗng có một chiếc xe tang lù lù dừng trước cổng, tiếng kèn đám ma vang vọng. Một người đàn ông mặc tang phục, mặt băng kín chỉ chừa đôi mắt… tiến đến, đưa cho Linh một chiếc hộp gỗ, bảo:
Linh run rẩy mở ra. Trong hộp là một camera hành trình cũ kỹ đã bị cắt dây từ lâu, cùng một đoạn ghi âm… Giọng trong bản ghi là của chính anh Khoa – chú rể – đang bàn bạc với ai đó về “đoạn cua đó phải cắt thắng như thế nào cho xe lao xuống vực…”
Mặt Linh tái mét. Đám cưới ngừng lại. Cô nhìn Khoa bằng ánh mắt căm thù, còn anh ta cứng họng, không nói nổi một lời.
<b>Twist cuối:</b>
Đêm đó, Linh lần theo địa chỉ ghi trong hộp đến một căn nhà bỏ hoang ở ven đồi. Bên trong, một người đàn ông chống nạng, tóc bạc đi sớm, quay lưng lại phía cô, bật tiếng cười trầm thấp quen thuộc:
Người chồng tưởng đã chết – Hưng – còn sống. Và màn trả thù của anh mới chỉ bắt đầu.