Trước ngày cưới, mẹ chồng sợ tôi nhắm vào tài sản nhà bà, dắt tôi đến văn phòng công chứng, làm công chứng toàn bộ tài sản trong nhà.
Chồng tôi đứng một bên cười gượng: “Mẹ anh tính vậy đó, em đừng để bụng.”
Tôi không cãi, không làm ầm lên, chỉ lặng lẽ ký tên.
Nửa năm sau, nhà cũ của gia đình tôi được đền bù giải tỏa, nhận được 2 triệu 540 nghìn tệ.
Tôi cũng không nói gì, lặng lẽ dắt mẹ đến văn phòng công chứng.
Khi chồng tôi háo hức cầm bản kế hoạch đầu tư, bảo tôi đưa tiền cho anh ta “quản lý chung”, tôi thẳng tay ném bản công chứng lên mặt anh ta.
01.
Đêm trước ngày cưới, ánh đèn neon của thành phố xuyên qua khe rèm, chiếu lên váy cưới trắng tinh của tôi những vệt sáng chập chờn.
Tôi đứng trước gương, ngón tay lướt nhẹ qua lớp ren tinh xảo nơi vạt váy. Ngày mai, tôi sẽ kết hôn với Lâm Vĩ.
Trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc mơ hồ, như đang lơ lửng giữa tầng mây.
“Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột, dứt khoát và cứng rắn.
Tôi tưởng là Lâm Vĩ, liền mỉm cười quay người ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài lại là mẹ chồng tương lai của tôi – bà Vương Lệ.
Bà mặc một bộ vest được cắt may chỉnh tề, tóc búi gọn gàng, gương mặt là nụ cười quen thuộc – kiểu cười không cho phép từ chối. “Nhiên Nhiên, còn chưa ngủ à?”
Bà không đợi tôi trả lời, bước thẳng vào phòng, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc váy cưới, trong mắt chẳng có lấy chút vui mừng – chỉ toàn là dò xét. “Dạ… cô…” Tôi khẽ kéo lại áo ngủ trên người, có chút bối rối.
Vương Lệ rút từ chiếc túi xách da cá sấu quen thuộc ra một tập hồ sơ màu vàng nâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trang điểm, phát ra một tiếng “cạch” lạnh
lẽo.
Âm thanh đó như cắt ngang bầu không khí ngọt ngào trong phòng.
“Giang Nhiên, cô không phải là tôi không tin cháu.
Bà mở miệng, giọng điệu chậm rãi và rõ ràng, từng chữ như đã được mài giũa kỹ lưỡng.
“Chỉ là nói trước cho rõ ràng thôi, làm cái thủ tục. Công chứng nhà cửa, sổ tiết kiệm các thứ. Sau này tránh rắc rối không cần thiết.”
Trong đầu tôi ong một tiếng, trống rỗng.
Công chứng?
Ngay đêm trước ngày cưới?
Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ kia, như thể nó là một con rắn độc đang nằm trên bàn trang điểm của tôi.
Lúc này, Lâm Vĩ ló đầu ra từ phía sau Vương Lệ, mặt cười gượng, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy! Tối rồi còn đến, mai Nhiên Nhiên còn phải dậy sớm trang điểm nữa mà! Cô ấy không phải loại người đó đâu.
Anh ta nói vậy, nhưng không hề bước đến gần tôi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Vương Lệ bật cười khẽ, trong tiếng cười là sự đắc ý của kẻ nhìn thấu tất cả.
“Không phải thì càng tốt. Không phải thì càng không cần sợ công chứng, đúng không?”
Bà chuyển ánh mắt sang tôi, ánh mắt đó sắc như dao mổ, như muốn lột trần tôi ra để soi từng lớp.
Tôi nhìn chằm chằm vào Lâm Vĩ, hy vọng anh sẽ bước lên, nắm lấy tay tôi, nói với mẹ mình một tiếng “không”.
Nhưng anh không làm.
Anh lảng tránh ánh nhìn của tôi, bước tới, cúi đầu, gần như thì thầm bên tai tôi:
“Nhiên Nhiên, đừng giận mà. Mẹ anh tính thế từ xưa đến giờ rồi, em nhường bà một chút nhé? Ký tên là xong, ký rồi sẽ ổn cả, sau này anh sẽ bù đắp cho em gấp đôi.”
“Nhường một chút”?
“ồn cả”?
Thì ra trong mắt anh, sự sỉ nhục nhân cách mà tôi sắp phải chịu đựng chỉ là chuyện nhỏ cần “nhường nhịn” một chút.
Thì ra cái gọi là “tình yêu” của anh, chính là khi tôi bị mẹ anh coi như kẻ trộm, anh lại chọn dàn xếp cho yên, khuyên tôi lùi bước.
Ngực tôi như bị một luồng khí lạnh xộc vào, từ trong ra ngoài, đông cứng cả tay chân.
Trong gương, cô gái mặc váy cưới xinh đẹp, rạng rỡ chờ ngày cưới – không biết từ lúc nào đã biến mất.
Thay vào đó là một người phụ nữ xa lạ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.
Tôi không nói một lời, lặng lẽ quay người, cởi bỏ chiếc váy cưới từng tượng trưng cho giấc mơ đẹp.
Ren lướt qua da, mang theo cảm giác rát nhẹ.
Tôi thay vào bộ đồ bình thường nhất – quần jean, áo thun.
Suốt quá trình đó, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Vương Lệ khoanh tay, thong thả quan sát tôi, trên gương mặt là sự tự tin ngạo mạn chỉ người chiến thắng mới có.
Lâm Vĩ đứng một bên, lúng túng đến mức không biết làm gì, miệng vẫn lẩm bẩm: “Nhiên Nhiên, đừng như vậy mà, đừng giận nữa…”
Tôi không để ý đến anh ta, cầm lấy tập hồ sơ giấy màu vàng, lạnh nhạt nói với Vương Lệ: “Đi thôi”
Văn phòng công chứng đèn sáng trưng, dường như đặc biệt mở cửa thêm giờ chỉ để đón chúng tôi.
Công chứng viên là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, nét mặt vô cảm, lạnh nhạt đọc từng điều khoản trong văn bản.
“Căn hộ tại khu XX, đường XX, khu dân cư XX, chủ sở hữu là Vương Lệ và Lâm Vĩ, không liên quan đến cô Giang Nhiên…”
“Tổng số tiền gửi ngân hàng là 1 triệu 720 nghìn tệ, thuộc tài sản cá nhân trước hôn nhân của bà Vương Lệ, không liên quan đến cô Giang Nhiên… “Các khoản đầu tư chứng khoán, quỹ… đứng tên anh Lâm Vĩ, thuộc tài sản cá nhân trước hôn nhân, không liên quan đến cô Giang Nhiên…”
Mỗi một câu, từng chữ, như chiếc đinh sắt lạnh lẽo, đóng thẳng vào tim tôi, nghiền nát những kỳ vọng cuối cùng dành cho cuộc hôn nhân này. Vương Lệ trong suốt quá trình cứ như một giám sát viên, chằm chằm theo dõi tôi.
Còn tôi thì không.
Tôi bình thản lắng nghe, bình thản cầm bút lên, từng nét từng nét ký tên mình ở cuối tài liệu.
— Giang Nhiên.
Ngòi bút lướt trên giấy phát ra âm thanh “soạt soạt”, chính là tiếng trái tim tôi vỡ vụn.
Ký xong, Vương Lệ lập tức hài lòng thu dọn toàn bộ văn bản, những nếp nhăn trên mặt bà cuối cùng cũng giãn ra, nở một nụ cười gần như đắc ý.
Có ai lại đề phòng người nhà như thể phòng trộm thế không?
Trên đường về, bầu không khí trong xe nặng nề đến mức khó thở.
Lâm Vĩ mấy lần định đưa tay nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đều né tránh nhẹ nhàng.
Cuối cùng anh ta không nhịn được: “Đừng giận nữa được không? Đã nói rồi mà, mẹ anh tính vậy đó. Sau này, sau này anh sẽ bù đắp cho em gấp đôi, đưa luôn thẻ lương cho em giữ, được chưa?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phố xá lướt qua vùn vụt, ánh đèn thành phố trong mắt tôi nhòe thành một mảng sáng lạnh lẽo không cảm xúc.
Tôi không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: “Không sao, em hiểu.
Ba chữ “em hiểu” nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng chính là viên gạch đầu tiên tôi đặt lên bức tường đang được xây lên trong lòng. Lạnh lẽo, cứng rắn.
02.
Hôn lễ vẫn diễn ra đúng kế hoạch.
Tôi khoác tay Lâm Vĩ, trong lời chúc phúc của người thân bạn bè, trao nhẫn, nhận nụ hôn.
Mọi thứ đều hoàn hảo, nụ cười của tôi cũng vừa vặn.
Chỉ là, tôi hiểu rõ — cô gái Giang Nhiên đầy niềm vui ngày nào, đã chết từ đêm trước lễ cưới, tại phòng công chứng.
Người đang đứng đây, chỉ là một diễn viên đang thực hiện một hợp đồng.
Tuần trăng mật chính là tia hy vọng cuối cùng tôi dành cho cuộc hôn nhân này.
Tôi háo hức tìm hiểu, lên kế hoạch đi Maldives ngắm biển.
Lâm Vĩ nhìn bảng dự trù chi phí, lộ vẻ khó xử: “Vợ à, có phải hơi đắt không? Mẹ anh nói rồi, người trẻ phải biết tiết kiệm, đừng hoang phí.”
Cuối cùng, tuần trăng mật của chúng tôi bị hạ cấp xuống một hòn đảo ở Đông Nam Á.
Biển cũng xanh, cát cũng trắng, nhưng biển trong lòng tôi đã sớm hóa thành màu xám tro.
Cuộc sống sau hôn nhân càng bộc lộ rõ bản chất tính toán chi li của Vương Lệ và thói quen né tránh mọi chuyện của Lâm Vĩ.
Vương Lệ lấy lý do “giữ tiền giúp các con, tránh tiêu xài phung phí” để ngang nhiên yêu cầu Lâm Vĩ giao nộp hai phần ba tiền lương hàng tháng.
Lâm Vĩ chẳng những không phản đối, mà còn cảm thấy mẹ mình thật biết lo xa.
Vương Lệ thì không lúc nào là không bóng gió cạnh khóe tôi.
“Giang Nhiên à, lương cháu cũng chẳng cao, tiêu xài phải tiết kiệm một chút, đừng có suốt ngày lên mạng mua mấy thứ vô bổ. Sống là phải biết tính toán chi ly.
Bà vừa nói, vừa dùng bộ mỹ phẩm cao cấp mà tôi mua tặng.
Sinh nhật tôi, tôi gom góp tiền trong mấy tháng, tự thưởng cho mình một chiếc váy liền thân giá một nghìn tệ.
Chỉ đơn giản là muốn làm bản thân vui một chút.
Vương Lệ vô tình nhìn thấy mác giá, mặt sầm xuống ngay tại chỗ.
Ba ngày sau đó, bà cứ hễ lên bàn ăn hay ngồi trong phòng khách là lại bắt đầu xỉa xói:
“Giới trẻ bây giờ đúng là không biết tiết kiệm là gì, kiếm được mấy đồng đã vênh váo, cả người ăn diện còn hơn cả tôi, đúng là đồ phá của!”
Lâm Vĩ bị kẹp ở giữa, chỉ biết khuyên tôi:
“Vợ à, hay là em trả lại váy đi? Mẹ cũng vì nghĩ cho chúng ta thôi, muốn tụi mình để dành được chút tiền mà.”
Tôi nhìn anh ta, bỗng thấy nực cười.
Vì chúng ta?
Không lâu sau đó, nhà thay máy giặt, Vương Lệ nhất quyết đòi mua mẫu mới nhất – máy giặt sấy kết hợp Dyson, gần hai mươi nghìn tệ. Tiền là lấy từ khoản “quỹ nhỏ” ít ỏi còn lại của chúng tôi.
Thế mà khi ra ngoài khoe khoang, bà lại nói: “Ôi, con trai tôi hiếu thảo lắm, biết tôi đau lưng, cúi người phơi đồ cực, nên đặc biệt mua tặng tôi đấy. Đúng là đứa con hiểu chuyện!”
Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu: trong cái nhà này, tôi chỉ là người ngoài – một người ngoài cần đề phòng, một bảo mẫu miễn phí có thể sai bảo bất cứ lúc nào.
Còn Lâm Vĩ, vĩnh viễn là đứa con trai duy nhất, niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà.
Giọt nước làm tràn ly, chính là cú ngã của mẹ tôi.
Bà trượt chân ngã cầu thang, gãy xương chân, cần nhập viện mổ gấp.
Chi phí phẫu thuật và nằm viện tổng cộng khoảng năm vạn tệ.
Khi bố tôi gọi điện đến, giọng ông run rẩy.
Tôi như ngồi trên đống lửa, nhưng tiền tiết kiệm của tôi từ lâu đã cạn sạch vì những chi tiêu thường ngày và những lần “hiếu thảo” không tên.
Lần đầu tiên, tôi mở miệng xin Lâm Vĩ – muốn rút ba vạn tệ từ tài khoản chung để ứng gấp.
Nét mặt anh ta lập tức trở nên khó xử, ấp úng hồi lâu: “Vợ à, cái này… tiền phần lớn mẹ anh đang quản lý đầu tư rồi, anh phải xin phép mẹ một tiếng đã…”
Từ “xin phép” ấy, như một cây kim đâm thẳng vào tai tôi.
Chồng tôi, dùng tiền chung của hai vợ chồng, mà cũng phải đi “xin phép” mẹ mình.
Kết quả ra sao cũng dễ đoán.
Khi biết tôi muốn lấy tiền, Vương Lệ không từ chối ngay, mà thong thả uống một ngụm trà, rồi cất giọng mỉa mai:
“Ôi dào, mẹ vợ bị bệnh, bên này đưa tiền ra là chuyện nên làm, không vấn đề gì. Nhưng Giang Nhiên à, cháu cũng biết đấy, lúc làm công chứng đã nói rõ rồi, tiền nhà chúng ta là tài sản trước hôn nhân. Giờ cháu mượn, thì cứ như người ngoài mượn vậy, đã là mượn thì phải viết giấy nợ. Đây cũng là vì tốt cho cháu thôi, để sau này khỏi rắc rối”
Viết giấy nợ.
Mẹ tôi đang cấp cứu trong bệnh viện, mà tôi – con dâu – muốn lấy tiền trong tài khoản chung, lại bị bắt phải viết giấy nợ.
Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, quay sang nhìn Lâm Vĩ, mong anh ta nói một câu công bằng.
Nhưng anh ta lại khiến tôi thất vọng thêm một lần nữa.
Anh cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi, lẩm bẩm nhỏ xíu: “Nhiên Nhiên… hay là… thôi đi? Em bảo bố nghĩ cách khác thử xem? Hoặc hỏi mượn người thân bạn bè một chút?”
Khoảnh khắc đó, chút ấm áp cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tắt lịm.
Tôi không nói gì.
Không cãi vã, không gào khóc.
Tôi chỉ lặng lẽ quay về phòng, lấy thẻ tín dụng trong túi ra – hạn mức đúng năm vạn.
Tôi chuyển khoản cho bố tôi ngay trước mặt họ.
Sau đó, tôi nhìn thẳng vào Lâm Vĩ và mẹ anh ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Tiền tôi tự lo được rồi. Không cần hai người bận tâm.”
Nói xong, tôi bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Đêm hôm đó, tôi mở trừng mắt nhìn trần nhà đến tận sáng.
Tôi quay sang nhìn Lâm Vĩ đang ngủ ngon bên cạnh, hơi thở đều đều, khóe miệng còn khẽ cong lên như đang mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Nhưng tôi lại thấy anh ta xa lạ vô cùng, xa lạ đến mức giống như một con quái vật nằm cạnh mình mỗi đêm.
Tôi thầm nói với bản thân: Giang Nhiên, đủ rồi.
Ngôi nhà này, con người này, tôi không còn chút kỳ vọng nào nữa.
Từ hôm nay, tôi sẽ sống vì chính mình.
03.
Bước ngoặt đến hoàn toàn bất ngờ.
Đó là một buổi chiều bình thường, tôi đang vật lộn với đống tài liệu trước máy tính trong văn phòng.
Điện thoại đổ chuông – là mẹ tôi gọi. Giọng bà run rẩy và cao vút vì quá kích động.
“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên! Nhà cũ của mình ấy! Được rồi! Chính thức được giải tỏa rồi!”
Tôi cầm điện thoại, trong giây lát chưa kịp phản ứng.
Ngôi nhà cũ đó là của ông bà nội để lại, tọa lạc ở khu trung tâm thành phố – vị trí cực kỳ đắt địa.
Bao năm nay luôn nói sẽ giải tỏa nhưng mãi chẳng có tin tức gì, chúng tôi cũng gần như buông bỏ hy vọng.
Tôi cúp máy, lập tức mở điện thoại tra lại chính sách đền bù giải tỏa.
Khi nhìn thấy con số rõ ràng in trên bản phương án đền bù, tim tôi đập thình thịch.
− 2 triệu 540 nghìn tệ.
Hai triệu năm trăm bốn mươi nghìn.
Số tiền này như một tiếng sét giáng thẳng vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng tôi, đánh vỡ tất cả.
Nhưng cảm xúc trào lên lại không phải là vui sướng hay phấn khích.
Mà là một thứ lạnh lẽo, kèm theo cảm giác thỏa mãn của sự trả đũa.
Tôi đã nhìn thấy “vũ khí”.
Một thứ đủ sức giúp tôi phản công, trả lại tất cả những uất ức, sỉ nhục mà họ từng đổ lên đầu tôi – gấp bội.
Tôi nhắm mắt, hít sâu vài lần, bắt bản thân phải bình tĩnh lại.
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu – vô cùng rõ ràng:
Số tiền này, tuyệt đối không thể để bọn họ biết.
Nhất là bây giờ.
Tôi lập tức xin nghỉ một ngày với cấp trên, viện cớ có việc gấp ở nhà.
Tôi không nói gì với Lâm Vĩ, chỉ để lại một tin nhắn trên WeChat: Công ty có dự án gấp, em phải đi công tác đột xuất.
Anh ta trả lời: Được rồi vợ yêu, vất vả cho em nhé
Nhìn cái icon môi hôn đó, tôi bỗng thấy buồn nôn.
Tôi không về nhà, mà lái xe thẳng về nhà mẹ đẻ.
Mẹ tôi vẫn còn đang phấn khích vì món tiền “trời cho”, hào hứng kéo tôi ngồi xuống vẽ ra đủ thứ viễn cảnh tương lai.
“Nhiên Nhiên à, có số tiền này rồi, con với Lâm Vĩ có thể đổi sang căn hộ rộng hơn, mua thêm chiếc xe xịn, còn dư tiền để dành sau này sinh con nữa!”
Tôi ngắt lời bà, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng:
“Mẹ, số tiền này, chúng ta phải làm một việc trước.
“Việc gì mà còn quan trọng hơn cả đổi nhà?” – mẹ tôi ngạc nhiên hỏi lại.
“Đi công chứng.” – tôi đáp, từng chữ rành rọt.
Mẹ tôi sững người: “Công chứng gì cơ? Đây là tiền của nhà mình, là bố mẹ cho con, thì liên quan gì đến ai đâu mà phải công chứng?”
Tôi kéo tay mẹ, bảo bà ngồi xuống.
Sau đó, tôi kể hết – từng chuyện một:
Trước hôm cưới, Vương Lệ ép tôi đi công chứng tài sản như thế nào; sau khi cưới thì đề phòng tôi như kẻ trộm ra sao; đến lúc mẹ tôi nhập viện, tôi chỉ muốn mượn ba vạn tệ, bà ta bắt tôi viết giấy nợ…
Tất cả những ấm ức, tủi nhục mà trước giờ tôi chưa từng kể với ai, hôm nay, tôi kể hết cho mẹ mình nghe.
Mẹ tôi càng nghe mắt càng đỏ hoe.
Khi nghe đến ba chữ “viết giấy nợ”, bà giận đến nỗi đập mạnh vào đùi, bật dậy khỏi ghế:
“Cái con mụ già đáng chết đó! Bà ta lấy tư cách gì mà dám làm vậy! Con gái mẹ lấy chồng chứ có đi làm nô tỳ đâu! Bọn họ dám đối xử với con như thế à? Còn Lâm Vĩ đâu! Thằng đàn ông đó chết rồi à!”
Tôi bình tĩnh nhìn mẹ: “Mẹ, giờ nói những lời đó cũng vô ích rồi. Con chỉ hỏi mẹ một câu thôi – đi công chứng với con, được không?”
“Đi! Giờ đi luôn!” – Mẹ tôi lau nước mắt, ánh mắt vừa đau lòng vừa phẫn nộ – “Số tiền này, có ném xuống sông nghe tiếng bõm cũng được, chứ tuyệt đối không để cái nhà chồng đó mỏ được một xu!”
Tôi lái xe, chở mẹ đến văn phòng công chứng – lần thứ hai.
Vẫn là người công chứng viên đeo kính gọng vàng hôm nào.
Ông ta nhìn thấy tôi, hình như có chút ấn tượng, khẽ đẩy gọng kính lên.
Lần này, quy trình hoàn toàn khác.
Tôi là người nhận tặng, còn ba mẹ tôi là người tặng.
Chúng tôi tiến hành công chứng rõ ràng, ghi nhận 2 triệu 540 nghìn tệ đền bù giải tỏa là tài sản cá nhân được tặng trong thời kỳ hôn nhân.
Trong điều khoản tặng tài sản, tôi đặc biệt nhờ bạn luật sư thêm một dòng:
“Số tiền này là tài sản tặng riêng từ cha mẹ ruột cho cô Giang Nhiên, thuộc quyền sở hữu cá nhân của cô ấy, không liên quan đến quan hệ hôn nhân hay chồng là anh Lâm Vĩ.”
Khi công chứng viên đọc đến dòng này, mẹ tôi ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định.
Tôi lại một lần nữa cầm bút, ký tên mình:
Giang Nhiên.
Lần này, tay tôi không còn run, trong lòng cũng không còn gợn sóng.
Chỉ còn lại một sự điềm tĩnh lạnh lẽo, cùng cảm giác chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn nắm thế chủ động.
Tôi cẩn thận cất tờ “Giấy công chứng tài sản cá nhân trong hôn nhân” còn mới nguyên vào trong túi xách. Nửa năm trước, họ dùng một bản công chứng, giáng cho tôi một cái tát nhục nhã.
Nửa năm sau, tôi sẽ dùng một bản công chứng khác, trả lại họ một cái bạt tai vang dội.
04.
Trên đời này, chẳng có bức tường nào che hết được gió.
Đặc biệt là trong cái vòng tròn họ hàng thân thích bé tí tẹo như nhà tôi.
Chuyện nhà mẹ đẻ tôi được giải tỏa, nhận được một khoản đền bù khổng lồ, cuối cùng cũng như mọc cánh mà bay đến tai Lâm Vĩ.
Hôm đó tôi vừa tan làm về, vừa mở cửa thì bị một cái ôm bất ngờ siết chặt đến mức không thở nổi.
Lâm Vĩ hớn hở ôm tôi xoay mấy vòng, sức lực mạnh đến kinh ngạc.
“Vợ ơi! Vợ ơi! Anh nghe nói nhà mình phát tài rồi! Thật không? Nhà ba mẹ vợ giải tỏa hả? Nghe nói đền bù hai triệu năm trăm bốn mươi ngàn!”
Ánh mắt anh ta sáng rực, là thứ ánh sáng tôi chưa từng thấy bao giờ.
Sáng hơn cả khi anh ta cầu hôn tôi, thật hơn cả lúc chúng tôi hôn nhau trên lễ đường.
Đó là ánh sáng nguyên thủy và trần trụi nhất của lòng tham tiền bạc.
Tôi bị anh ta quay đến chóng mặt, lặng lẽ đẩy ra: “Anh nghe ở đâu vậy?”
“Thôi đừng hỏi ở đâu nữa, em nói đi, có thật không?” – Anh ta nôn nóng hỏi, chẳng khác gì con mèo đánh hơi thấy mùi tanh.
Tôi gật đầu: “Ừ”
Anh ta lập tức hét to một tiếng, lại lao tới ôm tôi lần nữa – lần này tôi nghiêng người tránh đi.
“Quá tuyệt! Vợ ơi! Cuối cùng chúng ta cũng có thể đổi sang căn hộ to hơn rồi! Chọn căn nào có trường học xịn ấy! Rồi anh mua cho em cái xe mà em thích nhất luôn!”
Anh ta đắm chìm trong ảo tưởng của mình, hoàn toàn không nhận ra sự lạnh nhạt trong thái độ của tôi.
Hôm sau, Vương Lệ mang theo túi lớn túi nhỏ, cười toe toét đến nhà.
Nào là trái cây tôi thích, nào là đồ ăn vặt nhập khẩu bà nhờ người mua, thậm chí còn có cả bộ mỹ phẩm đắt tiền.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi tôi về làm dâu nhà họ Lâm, tôi được “đãi ngộ” như vậy.
Bà ta nắm tay tôi, ân cần hỏi han: “Làm có mệt không? Ăn uống có ngon miệng không?” Thái độ quay ngoắt 180 độ, ngọt ngào đến mức khiến da tôi nổi hết cả da gà.
Trên bàn ăn, bà ta còn gắp cho tôi một miếng thịt kho – món tôi thích nhất.
“Nhiên Nhiên à, ăn nhiều vào, dạo này con gầy quá đó. Làm gì thì làm, cũng phải nghỉ ngơi, giờ nhà mình không thiếu tiền nữa đâu.
Tôi im lặng ăn cơm, nhìn bà ta và Lâm Vĩ một người tung, một người hứng, diễn trò mẹ chồng hiền hậu – con trai hiếu thuận ngay trước mặt tôi.
Sau mấy vòng cụng ly, vài món ăn dọn lên dọn xuống, cuối cùng Vương Lệ cũng lộ nguyên hình.
Bà ta khế hắng giọng, cười như đang bàn chuyện:
“Nhiên Nhiên à, số tiền này không phải là ít, phải tính toán cho đàng hoàng. Lâm Vĩ, chẳng phải con vẫn luôn nghiên cứu đầu tư tài chính sao? Việc này giao cho con quản lý, mẹ yên tâm nhất.
Lâm Vĩ lập tức như nhận được thánh chỉ, gật đầu lia lịa. Anh ta như khoe bảo vật, lấy từ chiếc cặp công tác luôn mang theo bên người ra một xấp tài liệu dày cộp.
“Đúng đúng đúng! Mẹ nói quá chuẩn! Nhiên Nhiên, em xem đi, anh chuẩn bị sẵn kế hoạch hết rồi!”
Anh ta trải xấp tài liệu ra trước mặt tôi, bên trên là đủ loại biểu đồ sặc sỡ và chữ nghĩa chi chít.
“Anh nghiên cứu kỹ rồi. Trước tiên mình lấy một triệu rưỡi, mua một căn hộ ba phòng hai phòng khách ở trung tâm thành phố, thuộc khu học khu xịn, ghi tên cả hai vợ chồng! Số tiền còn lại anh chia làm ba phần: một phần mua quỹ an toàn, một phần mua vàng, phần còn lại đầu tư tài chính kỳ hạn năm năm. Anh tính rồi, theo thị trường hiện tại, ba năm, nhiều lắm là ba năm thôi, đảm bảo lời gấp đôi!”
Càng nói anh ta càng phấn khích, hai má đỏ bừng vì kích động.
Anh ta đẩy bản kế hoạch – thứ chứa đầy tham vọng và tính toán của mình – về phía tôi, dùng giọng điệu hiển nhiên, không cho phép phản bác:
“Vợ à, ngày mai em chuyển tiền vào thẻ của anh nhé. Tiền trong nhà mình phải quản lý thống nhất như vậy mới tối ưu lợi nhuận được. Em yên tâm, anh nhất định sẽ quản lý cái nhà này thật ổn thỏa!”
“Nhà của chúng ta.
“Quản lý thống nhất.”
Tôi nhìn hai mẹ con họ, nhìn vẻ mặt đắc ý kiểu tiền của cô là tiền của tôi, còn tiền của tôi vẫn là của tôi, bỗng thấy mâm cơm trước mặt trở nên nhạt nhẽo VÔ VỊ.
Tôi không nói gì.
Chỉ cầm đũa lên, chậm rãi, từng miếng từng miếng, ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát.
Động tác tao nhã.
Thần sắc bình thản.
Lâm Vĩ có vẻ sốt ruột, thúc giục:
“Vợ, sao em không nói gì thế? Đây là chuyện tốt mà! Em có vui không?”
Tôi đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng.
Sau đó, tôi đứng dậy, không nói một lời, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Lâm Vĩ và Vương Lệ đều nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.
Có lẽ họ nghĩ tôi đi lấy thẻ ngân hàng.
Tôi bước đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, lấy tập giấy được tôi bọc nhựa cẩn thận từ lâu.
Bản công chứng.
Bản công chứng thuộc về riêng tôi.
05.
Tôi cầm tập giấy đó, từ phòng ngủ bước ra.
Trong phòng khách, Lâm Vĩ và Vương Lệ đang ghé đầu nói nhỏ với nhau, trên gương mặt không giấu nổi niềm vui và lòng tham.
Thấy tôi đi ra, họ lập tức im bặt.
Hai ánh mắt đồng loạt chiếu thẳng vào tôi như đèn pha, đầy mong chờ.
Tôi từng bước từng bước đi tới trước mặt Lâm Vĩ.
Anh ta đưa tay ra, dường như chuẩn bị nhận lấy “thẻ ngân hàng” từ tay tôi.
Giây tiếp theo—
“BOP!”
Một tiếng vang giòn tan nổ tung trong phòng khách yên tĩnh.
Tôi dồn hết sức, ném mạnh tập giấy trong tay thẳng vào mặt anh ta.
Chiếc túi giấy da bò bung ra, mấy chục tờ A4 bay tung tóe, rơi lả tả khắp sàn như hoa rải.
Lâm Vĩ hoàn toàn chết sững.
Trên mặt anh ta còn in vệt đỏ do mép giấy cửa qua, đứng đờ ra tại chỗ.
Vương Lệ cũng choáng váng, hoàn hồn xong liền thét lên:
“Giang Nhiên! Cô điên rồi à?!”
Lâm Vĩ ngẩn ra mấy giây, rồi mới từ từ ngồi xổm xuống, nhặt một tờ giấy dưới chân lên.
Anh ta cúi đầu, đọc từng chữ một, giọng nói từ hoang mang, chuyển sang chấn động, rồi thành không thể tin nổi:
“Công… công chứng tài sản… Người tuyên bố: Giang Nhiên… tài sản cá nhân… khoản tiền này… là tài sản riêng của cô Giang Nhiên, không liên quan đến quan hệ hôn nhân, cũng không liên quan đến chồng là Lâm Vĩ”
Sắc mặt anh ta biến đổi rõ rệt, từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn tôi:
“Giang Nhiên… cô… cô có ý gì?!”
Vương Lệ giật phắt tờ giấy từ tay anh ta, lướt nhanh một lượt, rồi như con mèo bị giẫm trúng đuôi, gào lên the thé:
“Cô đề phòng chúng tôi?! Cô dám đề phòng chúng tôi hả?! Đồ vong ân bội nghĩa! Nhà họ Lâm chúng tôi đúng là nuôi phải thứ ăn cháo đá bát như cô!”
Bà ta tức đến run cả người, chỉ thẳng vào mũi tôi, chửi bởi không ngừng.
Tôi nhìn gương mặt méo mó vì tức giận của hai mẹ con họ, cảm giác uất ức và nhục nhã bị kìm nén suốt nửa năm qua, cuối cùng cũng có chỗ để trút ra. Tôi bật cười.
Cười đến sảng khoái, cười đến nhẹ nhõm.
“Mẹ à, đừng kích động!” – Tôi mở miệng, giọng nói chậm rãi, cố tình bắt chước kiểu giọng giả vờ thân thiện của bà lúc trước – “Con đâu phải không tin mẹ con mình, chỉ là… làm cho có lệ thôi mà”
Tôi quay sang nhìn Lâm Vĩ, nhìn khuôn mặt mất hồn của anh ta, tiếp tục dùng chính giọng điệu mà anh từng an ủi tôi hôm đó, từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên:
“Chồng à, mẹ em tính vậy đó, anh nhường bà một chút nhé. Ký rồi là xong, ký rồi thì không sao cả.”
Lâm Vĩ run rẩy môi, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi. Anh ta như thể bị rút sạch khí lực, mềm nhũn dựa vào ghế sofa.
Vương Lệ thì không dễ bị đánh gục như vậy. Bà chỉ tay thẳng vào mặt tôi, móng tay sơn đỏ chót gần như chạm đến trán tôi.
“Cô… cô… đồ đàn bà độc ác! Hóa ra cô tính toán sẵn từ trước rồi đúng không? Cô chẳng qua cũng chỉ nhắm vào tiền nhà họ Lâm, giờ còn giả vờ bị hại, quay sang đâm lén chúng tôi!”
Tôi lùi lại một bước, né khỏi ngón tay đỏ chói đó, nụ cười trên mặt dần lạnh xuống.
“Tính toán à? Tôi có giỏi bằng bà không, bà Vương Lệ?”
“Trước ngày cưới, chính bà ép tôi đi công chứng tài sản, coi tôi như kẻ trộm.
“Mẹ tôi bệnh nặng cần tiền, bà bắt tôi viết giấy nợ ba vạn.”
“Giờ vừa nghe nói nhà ngoại tôi có tiền, lập tức đổi thái độ, bày ra bản kế hoạch để thâu tóm toàn bộ số tiền mồ hôi nước mắt mà ba mẹ tôi cho tôi?” Tôi bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống hai mẹ con họ.
–
“Tôi nói rõ luôn cho hai người biết — số tiền hai triệu năm trăm bốn mươi nghìn kia là của ba mẹ tôi cho riêng tôi. Là tài sản cá nhân của tôi – Giang Nhiên!”
“Không liên quan đến nhà họ Lâm, không liên quan đến anh, càng không liên quan đến cái tên chỉ biết trốn sau lưng mẹ mình như anh!”
Căn phòng khách lập tức yên lặng như tờ.
Chỉ còn tiếng thở dốc như kéo bễ của Vương Lệ và ánh mắt thất thần của Lâm Vĩ.
Từ khi kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên tôi cười một cách thật lòng, cười đến sảng khoái.
Thì ra, khi trả lại cái tát mà người khác từng giáng cho mình, cảm giác lại… đã đến vậy.
06.
Sau vài giây chết lặng, là một màn bùng nổ còn dữ dội hơn.
Vương Lệ là người phản ứng trước.
Gương mặt được chăm sóc kỹ càng kia vì tức giận mà méo mó, ngũ quan như dồn cả lại một chỗ.
Bà ta thình lình ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu ăn vạ lăn lộn, vừa đập đùi vừa gào khóc:
“Trời ơi số tôi khổ quá mà! Tôi làm gì nên tội! Nuôi con lớn bao nhiêu năm, cưới về cái thứ phá gia chi tử, thứ lòng lang dạ sói!”
“Đồ vô ơn! Nhà họ Lâm chúng tôi có lỗi gì với cô chứ! Cô lại phòng bị chúng tôi như thế! Cô đúng là đứa tâm địa đen tối!”
Vừa khóc vừa mắng, mắt bà ta lại lén liếc tôi để dò phản ứng, rõ ràng đang cố dùng chiêu “ăn vạ” cổ điển nhất để khiến tôi mềm lòng.
Tôi chỉ lạnh lùng đứng đó, nhìn bà ta diễn trò như đang xem một vở hài kịch rẻ tiền.
Lâm Vĩ cuối cùng cũng thoát khỏi cơn choáng, bất ngờ bật dậy khỏi ghế, gào lên với tôi:
“Giang Nhiên! Chúng ta là vợ chồng! Vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ! Sao em có thể ích kỷ như vậy! Tiền của em chẳng phải cũng là tiền của nhà mình sao?!”
Cuối cùng thì, anh ta cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
Tôi không nhịn được, bật lại ngay:
“Ồ? Vợ chồng à? Vậy lúc hai người kéo tôi đi công chứng căn nhà và số tiền hơn một triệu của nhà các người, sao không nhắc đến vợ chồng? Lúc đó sao không nói ‘tiền của anh cũng là tiền của chúng ta?”
Mặt Lâm Vĩ lập tức đỏ như gan heo, bị tôi chặn họng không nói được gì.
Anh ta ấp úng hồi lâu vẫn không phản bác được, đành đổi chiến thuật – chơi bài tình cảm.
Anh ta bước đến, định nắm tay tôi, giọng mềm đi rõ rệt:
“Nhiên Nhiên, vợ à, đừng thế mà… mẹ anh già rồi, sức khỏe không tốt, bị cao huyết áp, em đừng chọc giận bà nữa được không? Mình rút lại cái công chứng đó, sống như trước đây, vui vẻ bên nhau là được rồi…”
“Như trước kia?”
Tôi như nghe được câu chuyện nực cười nhất thế giới, bật cười lạnh.
“Sống như trước kia kiểu gì? Là kiểu tôi sinh nhật mua cái váy giá một nghìn tệ cũng bị mẹ anh chửi ba ngày ba đêm là đồ phá của?”
“Hay là kiểu cả nhà mua cái máy giặt sấy đời mới bằng tiền của tôi, mẹ anh lại ra ngoài khoe khoang là do anh hiếu thảo mua cho bà?”
“Hay là như lúc mẹ tôi đang nằm chờ phẫu thuật trong bệnh viện, tôi không moi ra nổi ba vạn tệ, lại còn bị mẹ anh ép viết giấy nợ, còn anh thì ngậm miệng như hến, không dám hé răng lấy một câu?!”
Giọng tôi càng lúc càng lớn, cảm xúc cũng càng lúc càng dâng cao, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào cái mặt nạ giả tạo của anh
ta.
Mặt Lâm Vĩ lúc đỏ lúc trắng, bị tôi mắng đến nỗi không nói nổi câu nào, chỉ biết lùi từng bước.
Vương Lệ, đang ngồi dưới đất, vừa nghe thấy hai chữ “giấy nợ” liền như bị giật điện, bật dậy ngay lập tức, cũng quên cả khóc.
Bà ta chỉ tay vào mặt tôi, gào lên đầy lý lẽ cướp bóc:
“Số tiền đó vốn dĩ là của nhà tôi! Là tài sản trước hôn nhân của nhà họ Lâm! Tiền nhà cô thì sao không thể dùng cho nhà tôi chứ?! Giờ có tiền rồi là quay ngoắt làm lơ, phủi sạch đúng không?!”
Lối suy nghĩ kiểu ăn cướp đó khiến tôi thật sự mở mang tầm mắt.
Tôi cười khẩy vì quá tức, nhìn thẳng vào mắt bà ta, từng chữ rõ ràng vang lên:
“Đúng, bà nói rất đúng. Một trăm bảy mươi hai nghìn là tài sản trước hôn nhân của bà, bà đã đi công chứng, tôi không nói được gì.”
“Thế thì bây giờ, hai triệu năm trăm bốn mươi nghìn này là tiền đền bù giải tỏa của nhà mẹ tôi, là tài sản ba mẹ tôi tặng riêng cho tôi. Tôi cũng đã công chứng rồi.”
“Chẳng phải rất công bằng sao, bà Vương?”
Thấy cứng không được, Lâm Vĩ bắt đầu đổi giọng mềm mỏng.
Anh ta bước đến trước mặt tôi, vắt ra vẻ mặt đau khổ, nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa khóc vừa xin lỗi:
“Nhiên Nhiên, anh biết, anh biết là trước đây anh sai, là anh vô dụng, là anh không xứng đáng. Anh khốn nạn, anh không ra gì! Em đánh anh, chửi anh, thế nào cũng được! Xin em, tha thứ cho anh một lần này thôi, mình làm lại từ đầu được không em?”
Anh ta thậm chí còn định ôm tôi, nhưng tôi lập tức đẩy mạnh ra như thể bị thứ gì dơ bẩn bám vào người.
Tôi nhìn anh ta, nhìn cái màn kịch giả tạo khiến người ta buồn nôn đó, trong lòng như có từng đợt sóng trào lên đến tận cổ.
Một người đàn ông trưởng thành, đến mẹ ruột còn không khống chế được, vợ bị sỉ nhục thì chỉ biết trốn đằng sau làm lành, giờ lại còn có mặt mũi xin tôi tha thứ?
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn, thái độ dứt khoát rõ ràng:
“Tiền, một đồng cũng không có.”
“Cái nhà này, muốn làm gì thì làm, tôi chơi tới cùng.”
Nói xong, tôi chẳng thèm nhìn mặt hai mẹ con họ thêm một lần nào nữa, quay người bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Bên ngoài là tiếng mắng nhiếc chói tai của Vương Lệ, càng lúc càng điên loạn, kèm theo tiếng đấm cửa như muốn đập vỡ.
Tôi không nghe, không nhìn, chỉ cảm thấy… cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại.
07.
Căng thẳng kéo dài suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, Lâm Vĩ thử đủ mọi chiêu trò.
Lúc đầu là chiến tranh lạnh, anh ta tưởng tôi đang giận dỗi, chỉ cần mặc kệ vài hôm, tôi sẽ như mọi lần – mềm lòng trước, chủ động xin lỗi, xuống nước. Anh ta làm như không thấy tôi, cũng không nghe tôi, đi lại trong nhà thì bước chân mạnh bạo, cố tỏ ra “tôi đang giận, và hậu quả rất nghiêm trọng”. Tôi mặc kệ.
Mỗi ngày đi làm về đúng giờ, về nhà là vào phòng nghe nhạc, đọc sách, coi anh ta như không khí.
Thấy chiến tranh lạnh vô hiệu, anh ta chuyển sang dỗ dành.
Nửa đêm lén vào phòng tôi, muốn ôm tôi từ phía sau, miệng thì lặp đi lặp lại: “Vợ à, anh sai rồi… Mình đừng giận nhau nữa…”
Tôi không nói không rằng, đá thẳng anh ta xuống giường, sau đó ôm gối sang ngủ phòng phụ.
Còn Vương Lệ thì đúng là diễn viên kỳ cựu, mỗi ngày đều đúng giờ diễn màn “khóc lóc – ăn vạ – dọa chết”.
Khi thì kêu đau ngực, khi thì gào huyết áp lên cao, bắt Lâm Vĩ gọi điện cho tôi, bảo tôi “cút ra mà hầu hạ”.
Tôi thẳng tay chặn số bà ta.
Đến ngày thứ tư, chắc Lâm Vĩ hết cách, hoặc nghĩ mình đã nắm được “điểm yếu” của tôi, bắt đầu quay sang giở trò “ra điều kiện”.
Anh ta đứng chặn ngay cửa phòng tôi, khoanh tay nói:
“Giang Nhiên, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng. Đưa tiền ra, thì còn là vợ chồng. Không thì cái nhà này… khỏi sống tiếp!”
Anh ta nghĩ mình đang đe dọa tôi.
Anh ta nghĩ nếu không có anh ta, tôi sống không nổi.
Anh ta nghĩ tôi vẫn là con Giang Nhiên mềm yếu, để mặc anh ta nắn bóp tùy ý.
Tôi mở cửa, bình thản nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Được thôi.”
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của anh ta, tôi lấy từ sau lưng ra một tập tài liệu đã in sẵn, đặt ngay ngắn lên tủ giày trước mặt anh.
Giấy trắng mực đen, tiêu đề to tướng:
“ĐƠN XIN LY HÔN”.
“Đã sống không nổi nữa rồi, thì ly hôn đi.” Tôi nói bằng giọng điệu như đang thông báo một việc hiển nhiên.
Lâm Vĩ hoàn toàn chết lặng.
Vẻ tự tin ngạo mạn trên mặt anh ta vỡ vụn trong tích tắc, thay vào đó là hoang mang và hoảng loạn.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi sẽ là người chủ động đề nghị ly hôn.
Trong đầu anh ta và mẹ anh ta, một cô gái xuất thân bình thường như tôi, có thể cưới được một “trai thành phố, nhà có nhà đất” như anh ta, là phúc phần, là may mắn của đời tôi. Tôi phải biết ơn, làm sao dám nói chia tay?
Vương Lệ nghe động liền chạy từ phòng khách vào, giật phắt tập giấy khỏi tay tôi.
Mới liếc thấy tiêu đề, bà ta liền hét lên thất thanh rồi xé tan tành bản thỏa thuận.
“Ly hôn? Ly cái gì mà hôn?! Cô đừng có mơ! Muốn ôm tiền nhà chúng tôi mà chuồn à? Không có cửa! Tôi nói cho cô biết, Giang Nhiên, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng hòng ly hôn!”
“Tiền của nhà chúng tôi”?
Tôi rút điện thoại ra, bật ghi âm, đưa thẳng về phía gương mặt đang vặn vẹo vì tức giận của bà ta.
“Chào bà Vương, hình như bà đang nhầm vài chuyện thì phải. Thứ nhất, tôi không mang tiền nhà bà đi. Bà công chứng là tài sản trước hôn nhân của bà, không phải của tôi. Thứ hai, bây giờ là tôi muốn ly hôn, không phải bà. Thứ ba, cho dù có ly hôn, tôi cũng chẳng đụng đến tài sản của nhà bà”
Tôi ngừng lại một chút, chuyển ánh mắt sang Lâm Vĩ – lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Thứ tôi muốn phân chia, là tài sản chung trong hôn nhân.”
Tôi lấy cuốn sổ nhỏ mang theo bên người, bắt đầu ghi rõ từng con số:
“Kết hôn được chín tháng. Lâm Vĩ, lương ròng hàng tháng của anh là mười hai ngàn, trong đó tám ngàn đưa mẹ anh đầu tư, còn lại chúng ta chỉ còn bốn ngàn.
“Tôi lương bảy ngàn. Cộng lại, mỗi tháng chúng ta có mười một ngàn thu nhập.”
“Chín tháng qua, tiền trả vay mua nhà không tính – vì là tài sản trước hôn nhân của anh. Nhưng còn tiền quản lý chung cư, điện nước, tiền ăn uống hằng ngày, rồi đủ thứ thuốc bổ, quần áo anh mua cho mẹ anh – gần như đều dùng từ tiền lương bảy ngàn của tôi”
“Còn bốn ngàn của anh, ngoài đổ xăng, nạp game, còn lại được bao nhiêu?”
“À mà còn cái xe đang chạy, tuy giấy tờ đứng tên anh, nhưng lúc mua xe, đặt cọc mười vạn, anh chỉ góp ba vạn. Bảy vạn còn lại là ba mẹ tôi cho tôi làm của hồi môn. Tôi có sao kê chuyển khoản rõ ràng.
Tôi gập cuốn sổ lại, nhìn gương mặt ngày càng khó coi của hai mẹ con họ, kết luận:
“Nên nếu kéo nhau ra tòa, phân chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân, thì Lâm Vĩ – số tiền bảy vạn hai mà mẹ anh quản lý giùm, anh phải chia cho tôi một nửa. Còn chiếc xe – tôi nắm 70% quyền sở hữu.”
“Tính đi tính lại…”
Tôi bật cười: “Anh thậm chí còn phải trả ngược tiền cho tôi đấy.”
Lâm Vĩ sợ đến mức nhìn mẹ cầu cứu.
Vương Lệ thì hoàn toàn đờ người.
Cả đời bà ta tính toán từng đồng, giữ khư khư tài sản trước hôn nhân như giữ mạng. Nhưng bà ta không ngờ, đứa con dâu mà bà luôn xem thường lại đi một đòn hiểm – trực tiếp nhắm thẳng vào con trai bà.
Bà cứ nghĩ giữ được tiền là giữ được tất cả.
Nhưng quên mất rằng, luật pháp bảo vệ là tài sản chung trong hôn nhân.
Bà muốn tôi ra đi tay trắng?
Cuối cùng người bị “xẻ thịt”… lại là cục cưng bà nâng như trứng – Lâm Vĩ.
Nhìn hai gương mặt như vừa nuốt phải ruồi của họ, tôi thấy bao nhiêu bực tức trong lòng cũng nguôi đi gần hết.
08.
Thấy dùng “ly hôn” không dọa được tôi, còn tự đẩy mình vào thế kẹt, Vương Lệ bắt đầu giở chiêu cuối.
Tung tin – gây áp lực dư luận.
Trong mấy ngày tiếp theo, điện thoại của tôi gần như nổ tung.
Bảy bà cô tám bà dì, thậm chí cả những họ hàng xa mà tôi chỉ gặp đúng một lần trong đám cưới – thi nhau gọi điện đến.
Nội dung cuộc gọi giống nhau đến nhàm chán
Nào là “vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường”,
Nào là “một ngày là vợ chồng, trăm ngày nên nghĩa”,
Nào là “phụ nữ đừng mạnh mẽ quá, phải biết nhún nhường thì nhà mới yên,
Nào là “tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, người một nhà với nhau, tiền ai giữ chẳng như nhau?”
Tôi chẳng buồn bắt máy.
Có cuộc gọi nào tôi bắt máy, tôi cũng chỉ trả lời một câu: “Việc này cô hỏi Lâm Vĩ với mẹ anh ta đi, họ rõ nhất.
Rồi lập tức cúp máy.
Thấy chiêu “gọi điện tập thể” không xi nhê gì, Vương Lệ cuối cùng cũng tung ra con át chủ bài.
Bà ta tổ chức một buổi “tiệc đoàn viên gia đình”.
Nghe thì có vẻ là “ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng như người một nhà”, nhưng thực chất là mời tất cả những người có tiếng nói trong gia tộc họ Lâm đến, chuẩn bị cho tôi một màn xét xử công khai bằng đạo đức tập thể.
Địa điểm được chọn là một phòng VIP trong nhà hàng cao cấp.
Khi tôi đến, bên trong đã chật kín người.
Vương Lệ ngồi ở ghế chủ tọa, mắt sưng đỏ, dáng vẻ tiều tụy.
Lâm Vĩ ngồi bên cạnh, cúi gằm mặt, trông chẳng khác gì cái xác không hồn.
Cả căn phòng, ai nấy đều dùng ánh mắt soi mói và trách móc nhìn tôi.
Tôi chẳng bận tâm, đi thẳng đến chỗ trống duy nhất và ngồi xuống.
Buổi tiệc bắt đầu, không ai động đũa.
Một ông bác họ lớn tuổi nhất họ khẽ một tiếng rồi lên tiếng trước, giọng điệu chẳng khác gì đang dạy dỗ một đứa cháu:
“Nhiên Nhiên à, hôm nay gọi cháu đến đây cũng không có ý gì khác. Chỉ là thấy hai đứa cháu gây gổ đến mức này, người lớn chúng ta thấy đau lòng lắm. Là người trong một nhà, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói với nhau, sao phải đến mức đòi ly hôn?”
Một bà dì khác cũng phụ họa:
“Đúng đó, Nhiên Nhiên. Lâm Vĩ là đứa tụi dì nhìn nó lớn lên, tính nó thì đúng là nghe lời mẹ quá, nhưng nó không phải người xấu. Cháu là vợ, cũng nên bao dung, biết khuyên nhủ chồng một chút.
Vương Lệ lập tức phối hợp, rơm rớm nước mắt:
“Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn giúp tụi nó tiết kiệm, tôi sai ở đâu chứ? Vậy mà giờ bị cả trong lẫn ngoài đổ lên đầu, con dâu thì phòng tôi như phòng giặc…”
Nhìn cái cách cả phòng đang chuẩn bị biến bữa ăn thành phiên tòa đạo đức xét xử tôi, tôi chẳng vội phản bác, cũng không tranh cãi với họ.
Tôi chỉ lấy điện thoại từ túi ra.
Rồi bấm nút phát.
Trong không khí yên tĩnh của phòng ăn, tiếng ghi âm vang lên rõ ràng:
“… Mẹ vợ bị bệnh, tụi tôi chi tiền là chuyện nên làm. Nhưng hồi công chứng, nói rõ rồi, tiền là trước hôn nhân. Coi như cho mượn. Mượn thì phải viết giấy nợ.” Giọng của Vương Lệ.
“… Nhiên Nhiên, hay là thôi đi? Bảo ba em xoay sở thử trước xem sao?” Giọng của Lâm Vĩ.
Bản ghi âm không dài, nhưng từng chữ, từng câu như cái tát giáng thẳng vào mặt hai mẹ con họ.
Cả phòng lặng như tờ.
Tất cả những gương mặt đang định lên lớp tôi lúc nãy giờ đều sững sờ và lúng túng.
Tôi tắt ghi âm, đưa mắt nhìn một lượt, rồi từ tốn cất lời:
“Thưa các cô chú, dì dượng, bác họ. Ghi âm mọi người đều nghe rồi đấy.
“Nửa năm trước, mẹ tôi cần mổ gấp, tôi xin ba vạn, thì đây là câu trả lời tôi nhận được. Khi đó, chẳng ai nói đến chuyện người một nhà”
“Giờ nhà mẹ tôi được đền bù 2 triệu 540 nghìn, họ lại đổi giọng bảo tiền của ai cũng là tiền của nhà!”
Nói xong, tôi lấy ra một xấp bản sao từ trong túi, đứng dậy, chia từng bản cho từng người trong phòng.
“Đây là bản công chứng tài sản trước hôn nhân mà bà Vương Lệ bắt tôi ký ngay đêm trước lễ cưới. Trên đó ghi rất rõ: Nhà đất, sổ tiết kiệm đứng tên nhà họ Lâm – không liên quan đến tôi, Giang Nhiên.
Tôi trở về ghế, nhìn những khuôn mặt đang dần biến sắc, tiếp tục:
“Là họ, là người bắt đầu – coi tôi là người ngoài, dùng pháp luật để ngăn cách tôi.”
“Giờ tôi chỉ học lại y chang, dùng cách của họ – để bảo vệ đồng tiền mồ hôi nước mắt ba mẹ tôi cho tôi.”
“Vậy… tôi sai ở đâu?”
Cả phòng im phăng phắc, đến tiếng rơi kim cũng nghe thấy.
Các bà cô, bác dượng ngồi ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Lệ và Lâm Vĩ đã chẳng còn trách móc nữa — mà là khinh bỉ và ngộ ra chân tướng.
Mặt Vương Lệ đỏ bừng như gan heo, bà ta tức đến mức bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi, chửi ầm lên:
“Con tiện nhân này! Dám ghi âm hả?! Dám gài bẫy tao?!”
Còn Lâm Vĩ… từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu gằm mặt, như một con đà điểu chôn đầu xuống đất, không dám nhìn bất kỳ ai.
Một ông bác họ khá hiểu chuyện không nhịn được nữa, nhíu mày nói với Vương Lệ: “Chị dâu, chuyện này… chị làm vậy thì hơi quá thật. Đâu có chuyện bắt con dâu viết giấy nợ?”
“Đúng rồi đó, công chứng tài sản trước hôn nhân vốn dĩ đã rất tổn thương tình cảm rồi. Chị đã ra tay trước, thì cũng đừng trách Nhiên Nhiên đáp lại bằng cách tương tự.
Cục diện thay đổi hoàn toàn.
Buổi “tiệc Hồng Môn” được dàn dựng để đấu tố tôi, cuối cùng lại biến thành buổi vạch mặt mẹ con Vương Lệ – Lâm Vĩ.
Họ mất sạch thể diện trước mặt cả họ hàng.
09.
Thất bại ê chề trong “chiến dịch dư luận”, ly hôn cũng chẳng kiếm chác được gì.
Vương Lệ và Lâm Vĩ cuối cùng cũng rơi vào đường cùng.
Sau vài ngày im hơi lặng tiếng, Lâm Vĩ khởi động màn diễn cuối cùng – chiêu “lấy khổ làm mồi”.
Anh ta đột nhiên biến mất.
Suốt ba ngày, không nghe máy, không trả lời tin nhắn.
Vương Lệ lo đến phát cuồng, còn đi báo công an, khiến hàng xóm xung quanh ai nấy đều biết chuyện.
Đến chiều ngày thứ tư, Lâm Vĩ trở về.
Cả người trông như cà tím bị sương giá vùi dập: râu ria xồm xoàm, mùi rượu nồng nặc, mắt trũng sâu, quần áo nhăn nheo bẩn thỉu.
Vừa bước vào nhà, anh ta “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Ôm chặt lấy chân tôi, khóc như thể thế giới sắp sụp đổ.
“Vợ ơi! Anh xin lỗi em! Anh có lỗi với em, có lỗi với cái nhà này!”
Tôi nhíu mày định đẩy anh ta ra, nhưng anh ta bám cứng không buông.
Vừa khóc, anh ta vừa lắp bắp kể ra một câu chuyện bi thương:
Rằng anh ta vì muốn chứng minh bản thân, muốn kiếm thật nhiều tiền cho tôi sống sung sướng, nên đã nghe lời bạn bè, đem toàn bộ tiền tiết kiệm sau cưới, cộng thêm vài vạn mới “xin” được từ mẹ, tất cả dồn vào đầu tư một “dự án blockchain”.
Kết quả — dự án bốc hơi, người sáng lập trốn biệt, tiền mất sạch.
Không chỉ vậy, vì anh ta lỡ ký một bản “cam kết lợi nhuận” với đối tác, giờ còn gánh thêm khoản nợ vay lãi cao tám mươi vạn.
“Vợ ơi, anh thật sự hết đường rồi! Bọn họ nói nếu không trả, sẽ đập gãy chân anh! Mấy hôm nay anh trốn như chuột, không dám về, là vì sợ liên lụy đến
em!”
Anh ta rút ra vài tờ giấy nhàu nát trong túi – là mấy tin nhắn đòi nợ in ra từ điện thoại và một bản “hợp đồng vay” đầy lỗi chính tả và mập mờ đến lố bịch. Anh ta dúi xấp giấy vào tay tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Nhiên Nhiên, giờ chỉ có em mới cứu được anh! Chỉ có tiền của em mới cứu được anh thôi! Anh xin em, vì nghĩa vợ chồng, cứu anh một mạng! Chỉ cần em giúp anh trả món nợ này, anh thề! Sau này làm trâu làm ngựa, sống chết theo em! Cái mạng này, là của em!”
Vương Lệ cũng không chịu thua, ngồi kế bên phối hợp nhịp nhàng.
Bà ta đấm ngực dậm chân, khóc lóc gào to: tất cả là do bà không trông được con trai, giờ chỉ còn nước bán nhà duy nhất đi để cứu con. Nhưng trước mắt, xin tôi ứng tiền ra trước, không thì con trai bà thật sự sẽ bị đánh chết.
Mẹ con họ phối hợp quá ăn ý, diễn xuất chẳng thua gì diễn viên đoạt giải Oscar.
Nếu là tôi của nửa năm trước, có lẽ thật sự sẽ hoảng hốt, mềm lòng, móc hết tiền ra cứu họ.
Nhưng bây giờ, nhìn màn diễn vụng về đó, tôi chẳng cảm xúc gì, thậm chí còn thấy buồn cười.
Tám mươi vạn? Vay nóng? Một kịch bản cũ mèm, họ cũng bày ra được.
Tôi không vạch trần họ ngay lập tức.
Chỉ giả vờ do dự, gương mặt hiện rõ vẻ đau lòng, xót xa:
“Tám mươi vạn… số tiền lớn quá… tôi…”
Thấy có hy vọng, Lâm Vĩ lập tức tăng độ “nhập vai”:
“Vợ ơi, anh biết số tiền đó quan trọng với em, nhưng mạng người mới là quý nhất! Tiền mất còn kiếm lại được, anh mà mất rồi, em chẳng còn gì cả!”
Tôi “miễn cưỡng” gật đầu: “Được… để em suy nghĩ đã. Số tiền này lớn quá, em phải bàn với ba mẹ.”
Lâm Vĩ và Vương Lệ nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.
Lâm Vĩ lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Được được được! Em cứ bàn đi! Bàn thoải mái! Vợ ơi, anh biết mà, em tốt lắm, em không nỡ thấy anh chết đâu mà!”
Tôi trấn an họ, nói ngày mai sẽ cho câu trả lời.
Về đến phòng, tôi lập tức gọi điện cho một người bạn làm bên bộ phận quản trị rủi ro của ngân hàng.
Tôi gửi cho anh ấy số CMND và số thẻ ngân hàng của Lâm Vĩ, nhờ anh giúp kiểm tra dòng tiền trong tài khoản của Lâm Vĩ suốt nửa năm gần đây.
Chưa đầy nửa tiếng sau, bạn tôi đã gửi cho tôi một bảng sao kê chi tiết qua email.
Tôi mở ra xem, liền bật cười.
Trong tài khoản ngân hàng của Lâm Vĩ, hoàn toàn không hề có bất kỳ khoản chi lớn nào.
Cái gọi là “tiền đầu tư” kia, đến cái bóng cũng không thấy.
Ngược lại, trong bảng sao kê thẻ tín dụng của anh ta, lại có mấy khoản chi tiêu cực kỳ thú vị.
“Phí tư vấn trải nghiệm lái thử tại showroom Porsche XX – 2.000 tệ.”
“Phí đăng ký hội viên Câu lạc bộ siêu xe XX – 5.000 tệ.”
Cuối email, bạn tôi còn tiện tay thêm một dòng mang tính hóng chuyện:
“Chồng cậu ghê thật đấy, dạo này đang ngắm chiếc Porsche 911 tầm hai triệu tệ đó. Sắp phát tài rồi à?”
Phát tài ư?
Đúng vậy.
Chẳng phải anh ta đang chờ phát một khoản hai triệu năm trăm bốn mươi nghìn sao?
Hóa ra, cái gọi là “đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất” chỉ là cái cớ, để anh ta dùng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ tôi đi mua chiếc siêu xe mà anh ta hằng mơ ước.
Tôi tắt máy tính, nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Vĩ, Vương Lệ.
Các người muốn chơi?
Tôi sẽ chơi với các người đến cùng.
Tôi rất muốn xem, đến cuối cùng, ai mới là kẻ làm trò hề trong vở kịch này.
10.
Sáng hôm sau, tôi cố tình bước ra khỏi phòng với hai quầng thâm “được thiết kế cẩn thận”.
Lâm Vĩ và Vương Lệ lập tức vây lại, ánh mắt đầy thấp thỏm và mong chờ.
“Vợ, sao rồi? Em bàn với ba mẹ xong chưa?”
Tôi gật đầu mệt mỏi, giọng khàn đi
“Ba mẹ em… đồng ý rồi. Dù sao cũng là một mạng người.”
Trên gương mặt hai mẹ con họ lập tức bùng lên niềm vui không che giấu nổi.
“Nhưng….” – tôi đổi giọng – “ba em có một điều kiện.
“Điều kiện gì? Một điều kiện hay một trăm điều kiện cũng được!” – Vương Lệ vội vàng nói.
“Ba em nói, tám mươi vạn không phải con số nhỏ, sợ lại bị lừa. Cho nên ông yêu cầu phải gặp trực tiếp chủ nợ, ông muốn tự mình nói chuyện với đối phương, xem có giảm lãi được không, có thể trả góp không. Tiền cũng phải giao tận tay cho chủ nợ!”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Lâm Vĩ và Vương Lệ không hề nghi ngờ, lập tức đồng ý ngay.
“Không vấn đề! Đương nhiên là không vấn đề! Để con đi hẹn hắn!” – Lâm Vĩ còn tỏ ra sốt sắng hơn cả tôi.
Nhìn dáng vẻ nóng lòng đó của anh ta, trong lòng tôi chỉ cười lạnh.
Hẹn đi.
Tôi chờ xem anh mời “diễn viên” của mình lên sân khấu thế nào.
Chúng tôi hẹn gặp vào chiều hôm sau, tại một quán trà Trung Hoa yên tĩnh, trang nhã.
“Chủ nợ” mà Lâm Vĩ tìm tới là một gã đầu trọc vạm vỡ, tay xăm kín, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bản, khuôn mặt dữ tợn, trông rất giống dân xã hội
den.
Để màn kịch thêm phần chân thật, hắn còn dẫn theo hai “đàn em” cũng mặt mày hung hãn không kém.
Tôi đến quán trà sớm hơn một tiếng, ngồi sẵn trong phòng riêng đã đặt trước.
Tôi không báo cho ba mẹ.
Người tôi gọi, là một nhóm khác.
Tôi lần lượt gọi điện cho những người họ hàng đã từng tham dự “bữa tiệc Hồng Môn” hôm trước.
Tôi nói với họ rằng, tôi quyết định “bán nhà cứu chồng”, rằng Lâm Vĩ vay nặng lãi, tôi chuẩn bị dùng tiền đền bù giải tỏa để trả nợ cho anh ta.
Tôi mời họ đến làm chứng, tránh để sau này Vương Lệ lại nói tôi thấy chết không cứu, hay nói tôi nhòm ngó tiền nhà họ.
Nghe chuyện lớn như vậy, tất cả họ hàng đều nói nhất định sẽ có mặt.
Ba giờ chiều, màn kịch chính thức bắt đầu.
Lâm Vĩ và Vương Lệ dẫn tôi bước vào phòng riêng.
Gã “chủ nợ” đầu trọc vừa thấy chúng tôi, liền đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên dữ tợn:
“Tiền đâu?! Đã hẹn hôm nay trả tiền rồi! Không trả nữa, ông đây thảo một cái chân của nó!”
Vương Lệ lập tức sợ đến mềm nhũn cả chân, vội vàng trốn ra sau lưng Lâm Vĩ.
Lâm Vĩ thì hoảng hốt che chắn cho mẹ, quay sang tôi van nài:
“Vợ ơi, em thấy rồi đó! Họ không đùa đâu! Mau! Mau đưa tiền cho họ đi!”
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn họ diễn kịch, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Đúng lúc tôi giả vờ thò tay vào túi lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị “trả tiền”, thì cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Những người họ hàng lần trước, lũ lượt bước vào.
Ngay sau đó, là hai cảnh sát khu vực mặc đồng phục và người bạn luật sư mà tôi mời đến.
Sắc mặt của Lâm Vĩ, Vương Lệ và ba “diễn viên” kia lập tức đông cứng.
Tôi đứng dậy, chỉ thẳng vào tên đầu trọc mặt đầy thịt:
“Thưa các anh, người này cùng chồng tôi là Lâm Vĩ, cấu kết với nhau có hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản của tôi, số tiền lên đến tám mươi vạn.”
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, mở bản sao kê ngân hàng và hóa đơn tiêu dùng ở showroom Porsche, đưa màn hình lên cho tất cả họ hàng trong phòng
xem.
“Các cô chú, đây chính là cái gọi là đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất của chồng tôi.”
“Anh ta không định trả nợ gì cả, mà chỉ muốn dùng 2,54 triệu mà ba mẹ tôi để dành dưỡng già, để mua chiếc siêu xe anh ta hằng mơ ước.”
“Hôm nay, anh ta còn thuê ba người đóng kịch với mình, chỉ để lừa lấy tiền của tôi”
Sự thật được phơi bày.
Mặt Lâm Vĩ và Vương Lệ tái mét, trắng bệch như ma.
Tên đầu trọc kia thì chân tay mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất, lắp bắp:
“Không… không liên quan đến tôi! Là… là Lâm Vĩ! Là anh ta trả tiền thuê tôi đóng kịch!”
Giữa những ánh mắt khinh bỉ, phẫn nộ và kinh ngạc của họ hàng, cùng với sự thẩm vấn nghiêm túc của cảnh sát, vở kịch lố bịch do hai mẹ con họ đạo diễn đã kết thúc một cách vô cùng thảm hại.
11.
Tôi không cho họ bất kỳ cơ hội nào nữa.
Ngay trong ngày hôm đó, tôi ủy quyền cho luật sư, chính thức nộp đơn ly hôn ra tòa.
Tôi nộp đầy đủ tất cả bằng chứng.
Từ tờ giấy công chứng mà Vương Lệ ép tôi ký vào đêm trước đám cưới, đến đoạn ghi âm bà ta bắt tôi viết giấy nợ khi mẹ tôi lâm bệnh.
Từ toàn bộ đoạn chat mà Lâm Vĩ tự đạo diễn màn “khổ nhục kế”, đến video anh ta bị bóc trần tại quán trà.
Mỗi một bằng chứng, đều như búa tạ, đập tan từng lời nói dối và lòng tham của họ.
Tại phiên tòa, Lâm Vĩ còn định ngụy biện, nói mình chỉ nhất thời hồ đồ, vì quá yêu tôi nên mới muốn chứng minh bản thân.
Vương Lệ thì ngồi hàng ghế sau gào khóc ăn vạ, nói tôi lòng dạ độc ác, muốn hủy hoại con trai bà ta.
Nhưng trước những bằng chứng thép, mọi lời biện minh của họ đều trở nên yếu ớt và nực cười.
Phán quyết của tòa nhanh chóng được tuyên.
Kết quả chẳng nằm ngoài dự đoán.
Tòa xác định số tiền đền bù 2,54 triệu là tài sản được tặng riêng trước hôn nhân, hoàn toàn không liên quan đến quan hệ vợ chồng, Lâm Vĩ không có quyền chia phần.
Về phần chia tài sản chung trong hôn nhân, do Lâm Vĩ có hành vi gian lận rõ ràng, lại còn câu kết với mẹ mình cố ý che giấu, chuyển nhượng tài sản (tức tiền lương nộp về hàng tháng), là nguyên nhân chính dẫn đến đổ vỡ hôn nhân.
Vì vậy, tòa xét thấy phần lớn tài sản chung nên thuộc về tôi.
Lâm Vĩ chẳng những không được chia một xu, mà còn phải lấy tiền mặt bồi thường 70% giá trị chiếc xe cưới – vốn là tài sản tôi góp vào – cho tôi. Anh ta gần như tay trắng rời khỏi cuộc hôn nhân này.
Hôm nhận bản án, Vương Lệ nghe tin ở nhà liền tức giận đến mức tai biến, xe cứu thương phải chở đi cấp cứu. Dù giữ được mạng, nhưng từ đó bị liệt nửa người.
Còn Lâm Vĩ – người đàn ông từng đứng trước mặt tôi với bộ dạng tự phụ, vênh váo – chỉ sau một đêm mất vợ, mất tiền, mất cả giấc mơ siêu xe, mất luôn danh tiếng, và phải một mình gánh vác bà mẹ tàn tật nằm liệt giường, cùng đống nợ không biết đào đâu ra để trả.
Những họ hàng từng bị nhà anh ta xúi giục tới khuyên tôi “nên lấy hòa làm quý”, giờ đều tránh xa anh ta như tránh tà, sợ bị vay tiền.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cổng tòa án, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nắng rực rỡ, mây trắng nhẹ bẫng.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ.
Lần đầu tiên sau rất lâu, giọng tôi nhẹ tênh và thảnh thơi.
“Mẹ à, xong hết rồi.”
“Mình đi xem nhà mới đi mẹ.”
12.
Cuộc sống, cuối cùng cũng trở về với đúng vẻ bình yên và đẹp đẽ vốn có của nó.
Tôi dùng khoản đền bù giải tỏa, mua cho tôi và mẹ mỗi người một căn hộ vừa phải trong một khu dân cư yên tĩnh ở trung tâm thành phố.
Hai căn hộ đối diện nhau, tôi mở cửa là có thể nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, nghe thấy mùi món bà nấu thơm nức.
Tôi cũng nghỉ luôn công việc cũ buồn tẻ, dùng phần tiền còn lại hùn vốn với bạn mở một studio nhỏ thiết kế hoa tươi. Làm điều mình thích, gặp người mình muốn gặp.
Cuộc sống ngập tràn hoa tươi, ánh nắng và mùi cà phê, bận rộn nhưng trọn vẹn.
Mẹ tôi cũng như biến thành người khác – không còn lo lắng vì tôi nữa. Mỗi ngày bà đều rạng rỡ đi tập thể dục, nghiên cứu nấu món mới, còn đăng ký học thư pháp ở lớp học dành cho người cao tuổi. Trên mặt bà lúc nào cũng là nụ cười nhẹ nhàng.
Chúng tôi đều đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt đó, và có một cuộc sống mới.
Nửa năm sau, một ngày nọ, tôi ngồi trong quán cà phê gần studio để bàn kế hoạch hợp tác quý tới với khách hàng.
Ngoài trời mưa lất phất.
Tôi cầm tách cà phê, vô tình liếc nhìn sang bên kia đường.
Một người đàn ông mặc đồng phục shipper, đang đẩy chiếc xe lăn cũ kỹ đi chầm chậm dưới mưa.
Trên xe là một bà lão mặt méo xệch, nói năng không rõ ràng, vung vẩy cánh tay còn động đậy được, mắng chửi người đàn ông rất dữ.
Anh ta có vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn, dừng lại, quay đầu lại gắt lên vài câu.
Là Lâm Vĩ và Vương Lệ.
Chỉ trong nửa năm, Lâm Vĩ trông như già đi mười mấy tuổi. Người đàn ông từng phong độ, giờ gương mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn, bị cuộc sống mài mòn đến chẳng còn chút khí chất.
Còn Vương Lệ – người đàn bà từng khôn ngoan, chua ngoa, cao cao tại thượng – giờ chỉ biết nằm bất động trên chiếc xe lăn, như một gánh nặng bị chính đứa con trai mà bà ta từng cưng chiều khinh bỉ.
Tất cả sự kiêu ngạo và toan tính trước đây của họ, giờ chỉ còn lại một đống bừa bộn thảm hại.
Tôi chỉ nhìn họ chưa đến ba giây, rồi dời mắt đi.
Trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí chẳng thấy chút hả hê.
Cũng như khi ta lướt qua hai chiếc lá khô bị mưa đập ướt nằm bên vệ đường.
Khách hàng thấy tôi thất thần, liền cười hỏi:
“Cô Giang, cô nhìn gì thế?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê, vị thơm đậm đà, ấm áp lan ra khắp miệng.
“Không có gì, chỉ là vừa thấy một chút bụi quá khứ không đáng bận tâm.
Ánh nắng rọi qua tầng mây sau cơn mưa, chiếu lên mặt tôi, ấm áp rạng ngời. Một cuộc đời mới, thuộc về tôi, vừa mới bắt đầu.
https://vivutruyen.net/truoc-ngay-cuoi-bi-me-chong-phong-nhu-ke-tr-om/

