Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Sao
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tiệc Đính Hôn Tan Vỡ

Tiệc Đính Hôn Tan Vỡ

Thanh Thanh 30 Tháng 12, 2025

Trong tiệc đính hôn.

Nữ thiết kế mới của công ty cầm kéo cắt nát bộ lễ phục tôi đang mặc.

“Cổ chị ngắn, không hợp với cổ cao.

“Người chia tỷ lệ 5:5 còn ăn mặc kín mít, cắt lên trên mông hai tấc là vừa đẹp.”

Cô ta vừa cầm kéo vừa cười đầy khiêu khích.

“Cô Lý, lúc anh Phó mời tôi vào công ty đã nói tôi có quyền tự do sáng tạo. Bộ hôm nay xem như quà cưới tôi tặng cô.”

Xung quanh im phăng phắc.

Vị hôn phu tôi vội vã chạy tới dỗ dành: “Cô ấy là tài năng trẻ tôi mới chiêu mộ từ trường thiết kế. Còn nhỏ tuổi, em đừng chấp.”

Nhìn ánh mắt đầy che chở của anh ta, tôi bật cười vì tức.

“Được thôi. Bộ váy này là do nhà thiết kế nổi tiếng Catherine đích thân đo may cho tôi, giá ba triệu. Cô cắt nát nó, thì mời cô trả tiền.” Phó Thận Lễ định mở miệng.

1

Tôi lập tức cắt lời: “À, còn buổi lễ đính hôn, cũng tạm hoãn đi.”

“Phụt.

Lâm Thiển Ý đứng một bên bật cười, trợn mắt chuyên nghiệp rồi lắc đầu ngao ngán.

“Anh Phó, đại tiểu thư nhà anh đúng là thích chuyện bé xé ra to thật đấy. Chỉ là cái váy thôi mà, có cần làm ầm vậy không?”

Sắc mặt Phó Thận Lễ hơi khó coi, giọng trầm xuống.

“Tri Tụ, đừng gây rối nữa. Thiển Ý là tài năng được các tiền bối trong giới công nhận. Tôi cho cô ấy không gian sáng tạo cũng là vì tương lai công ty. Em cứ làm căng thế này, anh sẽ giận đấy.”

Nói đoạn, anh ta quay sang Lâm Thiển Ý, giọng dịu hẳn.

“Thiển Ý, Tri Tụ hơi bảo thủ, không hiểu được phong cách thiết kế của em. Em xin lỗi cô ấy một câu, cho qua chuyện này đi.”

Lâm Thiển Ý nhún vai, dang tay ra, mặt mũi đầy qua loa.

“OK, tôi tất nhiên không thấy mình sai. Sáng tạo thì đâu có tội. Nhưng mà vì anh Phó đã lên tiếng..”

Cô ta cười nửa miệng đầy giả tạo, cố tình kéo dài giọng.

“Xin~ lỗi- nha~ tiểu thư~ Tôi không nên không hiểu nổi gu thẩm mỹ cổ hủ… À không, bảo thủ của cô mà còn dám ra tay với bộ váy của cô. Thế này cô vui rồi chứ?”

Sắc mặt tôi sầm lại, nhưng Phó Thận Lễ thì lại tỏ vẻ hài lòng với cách xử lý này.

“Được rồi, Tri Tụ, đi thay đồ đi. Khách khứa đang đợi kìa.

Tôi không thể tin nổi, mở miệng: “Phó Thận Lễ, cô ta nói năng không chút thành ý, mà anh định để mọi chuyện thế này thôi sao?” “Đừng quá đáng.

Anh ta vươn tay kéo tôi, sức mạnh không nhỏ, như muốn ép tôi nhún nhường.

Tôi không nhúc nhích, anh ta bèn dùng sức hơn, gần như kéo lê tôi đi.

Tôi không ngờ anh ta lại đối xử với mình như thế. Gót giày cao bất ngờ trẹo một bên, tôi ngã nhào xuống đất trong tư thế thảm hại.

“Xoat-”

Chiếc váy vốn đã rách tả tơi nay phần tà váy bị xé toạc, cổ áo cũng lệch hẳn sang một bên, để lộ cả bả vai và xương quai xanh. Xung quanh vang lên những tiếng hít khí đầy kinh ngạc.

Phó Thận Lễ sững người một lúc, rồi lập tức cởi áo vest định khoác lên người tôi.

Lâm Thiển Ý khoanh tay, làm bộ run rẩy, giọng nũng nịu vang lên:

“Hắt xì! Anh Phó, phòng này mở điều hòa mạnh quá rồi, em lạnh chết mất.

Tay Phó Thận Lễ khựng lại giữa không trung.

Gần như không hề do dự, anh ta xoay người khoác luôn chiếc áo vest lên vai Lâm Thiển Ý, còn chu đáo cài kín áo cho cô ta.

“Lạnh thế mà không nói sớm.”

Anh ta trách nhẹ một câu.

Không phải vì tức giận, mà là không vui vì cô ấy không nói sớm, càng không vui vì bản thân không phát hiện ra sớm hơn rằng cô ấy lạnh.

Tôi từng nghĩ, sự thiên vị này, anh ta chỉ dành riêng cho tôi.

Thì ra, không phải.

Tình yêu của Phó Thận Lễ… rẻ mạt đến vậy.

Tôi bỗng nghẹn nơi cổ họng, không nói nổi một lời.

“Em đâu có yếu đuối như vậy.”

Lâm Thiển Ý quấn chặt áo khoác của anh, nở nụ cười ngọt ngào như làm nũng, ngẩng đầu hỏi: “Anh Phó, anh nói hôm nay sẽ giới thiệu em gặp đại sư Vương, có thật không đó?”

Phó Thận Lễ cười cưng chiều: “Đương nhiên rồi. Nếu không mượn danh nghĩa tiệc đính hôn, anh đâu có mời được ông ấy đến?”

Thì ra là vậy.

Đại sư Vương – tượng đài của giới thiết kế trong nước, người bình thường còn không có cơ hội gặp mặt.

Buổi tiệc đính hôn mà tôi mòn mỏi mong chờ, thì ra chỉ là bàn đạp sự nghiệp cho nhà thiết kế mới Lâm Thiển Ý.

Cũng đúng thôi, ai mà chẳng biết đại tiểu thư nhà họ Lý mềm yếu dễ bắt nạt, chỉ cần dỗ vài câu là tôi sẽ tự mình chịu đựng, nhịn chút ấm ức này thì đã là gì?

Phó Thận Lễ vỗ nhẹ lưng Lâm Thiển Ý, giọng thảnh thơi: “Lát nữa anh dẫn em đi. Đại sư Vương nể mặt anh, chắc chắn sẽ chỉ bảo cho em vài câu.

Họ chuẩn bị bước vào giữa hội trường.

“Phó Thận Lễ”

Tôi gọi anh ta lại.

Anh ta quay đầu, vẻ dịu dàng còn chưa tan hết, nhìn thấy tôi mới dần hiện lên sự mất kiên nhẫn.

“Lại gì nữa? Lớn tướng rồi, còn đòi anh đỡ em dậy à? Mau đứng lên đi thay đồ, ngồi dưới đất trông ra cái thể thống gì.

Nghe tới đó, tôi từ từ chống tay đứng dậy.

Rồi, tôi đưa tay trái lên, tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Chiếc nhẫn mà chính tay anh chọn và thiết kế riêng cho tôi.

Tôi đặt lại vào lòng bàn tay anh ta.

“Buổi đính hôn, tới đây thôi.”

2

Phó Thận Lễ ngẩn người mấy giây, sau đó lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Hôm nay em làm sao vậy? Trước giờ em đâu có thể này.

Anh ta tiện tay nhét chiếc nhẫn vào túi, tay còn lại đưa sang, như mọi lần, véo má tôi một cái.

“Tri Tụ, anh biết em luôn bao dung mà. Đừng làm nũng trẻ con nữa.”

Giọng anh ta hạ thấp, mang theo ý dỗ dành:

“Khách đông như vậy, đừng khiến anh khó xử. Em cũng thấy rồi đấy, Thiển Ý rất có năng khiếu. Tác phẩm của cô ấy có linh khí, có tiềm năng. Mục tiêu của chúng ta là đưa cô ấy thành Catherine tiếp theo. Đây là sự nghiệp của anh, em coi như ủng hộ anh được không?”

Catherine tiếp theo?

Bằng cách xé nát chiếc váy đính hôn do chính tay Catherine thiết kế riêng cho tôi, để khởi động cho hành trình “ngôi sao” của cô ta?

Tôi nhìn gương mặt điển trai quen thuộc ấy, lòng lạnh buốt.

Giọng điệu của anh ta đầy đương nhiên, như thể nỗi nhục và uất ức tôi vừa gánh chịu chẳng đáng là gì.

Hoặc cũng có thể, trên bàn cân của anh ta, cảm xúc của tôi vốn luôn nhẹ như hạt bụi.

Chỉ là trước giờ, tôi chưa từng có cơ hội đặt lên đó để thử mà thôi.

Tôi run lên vì giận, vừa định phản bác thì đã bị tiếng Lâm Thiển Ý chen ngang, giọng the thé đầy bất mãn:

“Này! Đại tiểu thư!”

Cô ta bước thẳng đến đứng cạnh Phó Thận Lễ, ngẩng cao cằm đầy ngạo mạn.

“Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa? Mấy cô tiểu thư cao cao tại thượng như cô đúng là phiền phức nhất! Chỉ là cái váy thôi, tôi đền cô là được chứ gì.

Có cần phải bám riết không buông, làm mất mặt vị hôn phu trước đám đông như thế không?”

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh tanh: “Ba triệu, cô định thanh toán thế nào?”

Cô ta tức đến nghẹn họng.

“Cô đúng là giở trò! Bắt chẹt tôi – một người mới ra trường, ôm hoài bão theo đuổi ước mơ – như thế thấy oai lắm hả?”

“Đúng là kẻ chưa từng trải qua đói khổ.”

Ý

Nói xong, Lâm Thiển Ý quay sang Phó Thận Lễ, giọng nói đầy uất ức và ngang ngược:

“Phó Thận Lễ! Biết sớm vợ anh khó chiều thế này, tôi đã không tới đây làm việc rồi! Người muốn mời tôi về làm việc thì xếp hàng từ cổng trường sang tận nước Pháp! Ở chỗ này tôi thấy bức bối chết đi được!”

Cô ta nhỏ người, co mình trong chiếc áo vest rộng thùng thình, mái tóc xoăn dày phủ quanh mặt, vành mắt đỏ hoe vì cố kìm nước mắt.

Phó Thận Lễ lập tức dịu giọng dỗ dành:

“Được rồi được rồi, là anh xử lý không tốt, đừng giận nữa. Em chẳng phải nói thèm ăn bò Wellington ở nhà hàng xoay đó sao? Tối nay anh đưa em đi ăn, coi như bù lỗi, chịu không?”

Vừa nói, anh ta vừa móc điện thoại ra, ngón tay lướt cực nhanh trên màn hình.

Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên một cái.

Thông báo từ ngân hàng: nhận được ba triệu, ghi chú “bồi thường lễ phục”.

Phó Thận Lễ làm xong tất cả, mới quay lại nhìn tôi. Sự dịu dàng còn sót lại trong ánh mắt cũng biến mất hoàn toàn.

“Anh chuyển tiền cho em rồi, coi như anh trả giá. Bây giờ được chưa? Làm ầm cũng đủ rồi, nên nguội đi. Anh và Thiển Ý còn phải đến chào hỏi đại sư Vương, đừng để khách chờ lâu.”

Anh ta giơ tay, định vòng qua vai tôi, nhưng khi tay còn lửng lơ giữa không trung, cuối cùng lại rút về.

Ánh mắt lập tức chuyển sang nhìn Lâm Thiển Ý, giọng nói cũng mềm hẳn lại:

“Đi thôi.”

Lâm Thiển Ý khẽ hừ một tiếng qua mũi, ôm chặt chiếc áo khoác trên người, bước sát bên cạnh Phó Thận Lễ, quay người rời đi.

Lúc lướt qua tôi, cô ta cố tình va mạnh vai vào người tôi.

Lực không nhẹ chút nào.

Tôi đứng không vững vì mang giày cao gót, lảo đảo lùi lại nửa bước mới giữ được thăng bằng.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, như muốn ghim vào tận xương.

Cơn đau ấy giúp tôi giữ được tỉnh táo.

Từ hành lang, giọng Lâm Thiển Ý mang theo chút ấm ức truyền lại:

“Anh Thận Lễ.”

“Vợ chưa cưới của anh đúng là ngang ngược quá mức, tiểu thư nhà giàu thì sao chứ? Bắt nạt em còn đỡ, em thật sự lo sau này cô ta cũng sẽ bắt nạt cả anh.”

Phó Thận Lễ nghiêng đầu, hạ giọng nói gì đó với cô ta.

Có lẽ là mấy lời bênh vực.

Sau đó, Lâm Thiển Ý ngẩng mặt, nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, khóe mắt còn liếc qua tôi đầy thách thức.

Tôi từ từ buông lỏng tay.

Tốt lắm.

Rất tốt.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình phản chiếu gương mặt không chút cảm xúc của tôi.

“A lô, đại sư Vương ạ.

“Ồ, Tri Tụ đấy à? Ba cháu dạo này sức khỏe thế nào rồi? Ta đang chuẩn bị đi đến tiệc đính hôn của cháu, tiện thể thăm ông ấy một chút.

“Đại sư, tiệc đính hôn hoãn lại rồi ạ, có chút chuyện xảy ra bất ngờ”

Tôi siết chặt điện thoại:

“Với lại, cháu có một việc muốn nhờ thầy giúp đỡ.”

“Ồ? Cháu nói đi.”

“Tối nay, Phó Thận Lễ sẽ giới thiệu một người cho thầy…

3

Ngay cả Phó Thận Lễ cũng không thể ngờ được.

Tôi, Lý Tri Tụ, lại có thể vì một cô gái mới vào nghề mà ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Nhận xét của đại sư Vương khiến Lâm Thiển Ý bẽ mặt ngay giữa bữa tiệc hôm đó.

Chuyện lan ra khắp giới chỉ sau một đêm.

“Những thứ này của cô chỉ là chắp vá từ bắt chước, đến chủ đề tác phẩm là gì cô còn không nói nổi.”

“Nền tảng kém đến không thể tệ hơn. Học sinh tiểu học may đồ cho búp bê còn khâu đẹp hơn cô.”

“Cô cố tình tới đây để làm nhục tôi sao?”

Những lời đánh giá ấy bị những người hóng chuyện thêu dệt rồi truyền đi khắp nơi, lập tức trở thành trò cười mới nhất trong giới.

Kế hoạch “tạo sao” của Phó Thận Lễ, cùng với vài hạng mục hợp tác quan trọng đang trên đà ký kết, cũng vì thế mà đổ bể. Anh ta bận rối tung rối mù.

Biết ngay là tôi làm.

Tôi còn đang chờ anh ta đến nhà hỏi tội.

Không ngờ đến chiều hôm sau, anh ta thực sự xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Tay xách một hộp quà giới hạn của thương hiệu trang sức hàng đầu, cười tươi rói.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một lúc.

“Vào đi.”

Anh ta đặt hộp quà lên bàn trà, mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh rực rỡ.

“Hôm qua là anh sai, để em phải chịu ấm ức. Món này, coi như anh xin lỗi.

Tôi ngồi trên sofa, không nhìn dây chuyền, chỉ nhìn thẳng vào anh ta.

Anh ta cầm sợi dây chuyền đứng lặng một lúc, rồi thở dài, ngồi xuống cạnh tôi.

Đưa tay định nắm tay tôi — bị tôi né tránh.

Anh ta cũng không giận, tiếp tục tự nói:

“Tri Tụ, em cần gì phải chấp nhặt với một cô gái nhỏ tuổi như vậy?”

“Em làm vậy sẽ hủy hoại cô ấy đấy.”

Tôi nhếch môi cười khẩy.

Không vòng vo, không che đậy, tôi hỏi thẳng:

“Anh coi trọng Lâm Thiển Ý như thế, thật sự chỉ vì tài năng của cô ta?”

“Anh tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật Luân Đôn, đừng nói với em là anh nhìn không ra.

Sắc mặt Phó Thận Lễ hơi thay đổi.

“Tri Tụ, em đang nghi ngờ anh sao?”

“Anh hơn cô ấy bảy tuổi, chỉ xem cô ấy như một đứa trẻ thôi.”

“Chuyện hôm qua ảnh hưởng lớn đến Thiển Ý. Cô ấy còn trẻ, người có tài thường hay kiêu ngạo. Rơi từ trên cao xuống như vậy, anh sợ cô ấy không gượng dậy nổi.”

Anh ta quan sát sắc mặt tôi, giọng nói trở nên tha thiết hơn.

“Cho nên, anh muốn mượn không gian triển lãm nghệ thuật ở khu ven sông nhà em một chút.”

“Anh muốn tổ chức cho Thiền Ý một buổi triển lãm cá nhân càng sớm càng tốt. Phí thuê, chi phí dàn dựng — anh lo hết.”

Cuối cùng tôi cũng ngẩng mắt lên nhìn anh ta.

Ánh nắng rọi lên gương mặt ấy — vẫn là vẻ điển trai từng khiến tim tôi rung động.

Nhưng Phó Thận Lễ — người tôi từng yêu.

Sẽ không bao giờ đứng trước mặt tôi để bênh vực người khác.

Lại càng không bao giờ, với một “đứa trẻ” mà nảy sinh những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.

“Phó Thận Lễ, cô ta đã phá hỏng tiệc đính hôn của em.

“Làm nhục em trước mặt bao người, phá nát bộ váy em mặc.

“Bây giờ, anh lại muốn mượn nơi của nhà em, lợi dụng danh tiếng của nhà em, để tổ chức triển lãm cho cô ta, đứng ra nâng đỡ cô ta?”

Nụ cười trên mặt anh ta nhạt đi đôi chút.

“Tri Tụ, đó chỉ là hiểu lầm. Thiển Ý cũng đã xin lỗi, anh cũng bồi thường rồi.”

“Bây giờ quan trọng là giải quyết vấn đề. Em định trơ mắt nhìn một tài năng trẻ bị lời đồn thổi vùi dập sao? Như vậy không tốt cho công ty, cũng không tốt cho sự nghiệp của anh.”

“Em không thể rộng lượng hơn một chút, giúp anh lần này được không? Dù sao, chúng ta cũng sắp là người một nhà.

“Người một nhà?” Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Vừa định mở miệng, cửa phòng khách bị đẩy mạnh.

Lâm Thiển Ý lao thẳng vào.

Mắt cô ta sưng đỏ, mặt còn đầy vết nước mắt, tóc tai rối bù.

Cô ta không thèm nhìn tôi, chạy thẳng đến trước mặt Phó Thận Lễ.

“Phó Thận Lễ! Em chịu đủ rồi!”

“Từ nhỏ đến lớn, em đoạt giải mỏi tay, thầy hướng dẫn ai cũng nói em là thiên tài mười năm có một! Em chưa từng bị sỉ nhục như vậy! Mọi người đều coi em là trò cười!”

“Anh có biết sau lưng họ nói gì về em không?!”

Phó Thận Lễ lập tức đứng dậy, định an ủi cô ta.

“Thiển Ý, em đừng kích động, anh đang tìm cách…

Lâm Thiển Ý hất mạnh tay anh ta ra, những giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống.

“Tìm cách gì?!”

“Phó Thận Lễ, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có bỏ bao nhiêu tiền ra mời tôi, tôi cũng không thèm ở lại cái nơi này! Các người ai cũng khiến tôi buồn nôn!”

Cô ta chỉ thẳng vào tôi, ánh mắt đầy oán hận, rồi lại quay sang Phó Thận Lễ.

“Từ nay đừng tìm tôi nữa! Tôi không đủ tư cách trèo cao!”

Nói xong, cô ta ôm mặt quay người bỏ chạy, vừa khóc vừa lao ra khỏi nhà, bóng lưng đầy dứt khoát.

“Thiển Ý!”

Sắc mặt Phó Thận Lễ thay đổi hẳn, không nghĩ ngợi gì liền định đuổi theo.

“Phó Thận Lễ.”

Tôi gọi anh ta lại, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.

Anh ta quay đầu lại.

Trên mặt đầy vẻ nóng ruột và cáu kỉnh, ánh mắt thậm chí có chút dữ tợn — là dáng vẻ tôi chưa từng thấy ở anh ta.

Tôi lên tiếng, giọng rất nhẹ và bình tĩnh.

Đây là lần cuối cùng tôi cho anh ta cơ hội.

“Nếu anh bước qua cánh cửa này, thì giữa chúng ta… thật sự kết thúc.”

Anh ta đứng đó, nhìn tôi vài giây, rồi bất ngờ bật cười lạnh đầy thất vọng.

“Lý Tri Tụ, em có biết không? Con bé ấy chưa từng khóc trước mặt anh.

“Em có biết mình vừa làm một chuyện ghê tởm cỡ nào không?” “Buổi triển lãm này, dù em không làm, cũng phải làm!”

Nói xong, anh ta sải bước rời khỏi.

Phòng khách lập tức chìm vào im lặng.

Tôi chậm rãi ngồi tựa vào sofa.

Tay buông lỏng.

Cơn đau trong lòng bàn tay… hình như đã lan đến tận tim.

4

Triển lãm thời trang của Lâm Thiển Ý vẫn diễn ra đúng kế hoạch.

Vì tôi cho phép.

Phó Thận Lễ tưởng mình đã thắng, bèn chủ động kết thúc chiến tranh lạnh, còn đặc biệt đưa cả Lâm Thiển Ý đến gặp tôi.

“Tri Tụ, cảm ơn em đã thông cảm.

“Em yên tâm, lần này Thiển Ý nhất định sẽ gây được tiếng vang. Mấy hiểu lầm trước đây cũng nên bỏ qua rồi.”

Tôi ngồi trong chiếc ghế bành lớn ở thư phòng, lướt mắt nhìn qua họ một cái.

Thông cảm?

Tôi khẽ cười trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

Lâm Thiển Ý hai tay dâng lên một hộp quà đựng váy rất tinh xảo.

“Cô Lý, lần này thật sự cảm ơn cô đã hào phóng cho mượn địa điểm. Đây là món quà cảm ơn tôi tự thiết kế riêng cho cô, mong cô sẽ thích.”

Trong hộp là một chiếc váy thủ công tinh xảo.

Tôi chỉ nhìn lướt qua, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô ta.

“Cô Lâm.”

“Cô đã nói đây là thiết kế riêng cho tôi, vậy mà không biết tôi dị ứng với chất liệu pha sợi tổng hợp à?”

“Là cô không để tâm, hay cố tình chọn loại vải đó?”

Nụ cười trên mặt Lâm Thiển Ý cứng lại.

Phó Thận Lễ cau mày.

“Thiển Ý có lòng tốt, đích thân thiết kế váy cho em, sao em cứ nghĩ xấu về người khác vậy?”

“Dị ứng? Làm gì trùng hợp vậy được! Em chỉ là có thành kiến với cô ấy thôi!”

Có thể.

Tôi có thành kiến với sự ngu xuẩn và giả tạo đầy ác ý.

Chiếc mặt nạ dịu dàng tôi đeo quá lâu, bọn họ thật sự nghĩ tôi mãi mãi là đại tiểu thư nhà họ Lý ngây thơ, dễ dỗ, dễ lừa sao? Tôi cầm váy lên, giật mạnh một cái.

Vải rách toạc, các hạt trang trí rơi lả tả đầy đất. Tôi không thèm liếc lại, ném thẳng chiếc váy vào thùng rác trong góc tường. “Tôi không cần.”

Tôi nói.

Mắt Lâm Thiển Ý đỏ bừng, gắt lên: “Cô quá đáng thật rồi!”

Sắc mặt Phó Thận Lễ thay đổi hoàn toàn.

Nhưng điều tôi không ngờ là — anh ta dám ra tay với tôi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác vung tay của anh ta, chỉ cảm nhận được một bên má trái bỏng rát như bị lửa đốt. Tai ù đi một tiếng.

Cả người tôi bị cái tát ấy đánh lệch sang một bên.

Má nhanh chóng sưng vù.

“Lý Tri Tụ! Cô quá đáng lắm rồi!”

“Nhà họ Lý các người từng giàu sang quyền thế đấy, nhưng mẹ cô mất, ba cô bệnh nặng, bây giờ nhà cô còn gì?!”

“Lùi cả vạn bước, cho dù cô vẫn là đại tiểu thư nhà họ Lý, cũng không được giẫm đạp lên tấm lòng và lòng tự trọng của người khác!”

Tôi đưa mu bàn tay lau khóe môi, nếm được vị tanh của máu.

“Phó Thận Lễ, anh nói rõ xem, ai mới là người bắt nạt ai?”

Anh ta không trả lời tôi, chỉ thở dốc, ánh mắt vẫn đầy giận dữ.

“Để em nhớ được bài học này, buổi đính hôn của chúng ta — hoãn vô thời hạn!”

“Cho đến khi em học được thế nào là tôn trọng, thế nào là biết xin lỗi!”

Anh ta không buồn liếc tôi thêm lần nào, quay sang kéo tay Lâm Thiển Ý.

“Thiển Ý, đi thôi”

“Với loại người không nói lý này, chẳng còn gì để nói nữa.”

Cơn đau rát trên mặt vẫn chưa dứt.

Tôi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối — một tin nhắn ẩn danh kèm video được mã hóa.

Tôi ấn mở.

Hình ảnh hơi mờ, nhưng đủ để nhận ra.

Khung cảnh khách sạn, quần áo vương vãi, hai thân thể quấn lấy nhau.

Là Phó Thận Lễ — và Lâm Thiển Ý.

Tôi lặng lẽ xem hết, rồi tắt màn hình.

Kẻ không xứng đáng được yêu, thì nên cùng kẻ thứ ba ngu xuẩn…

Chôn xác trong bùn.

Những ngày sau đó, Phó Thận Lễ dốc toàn lực chuẩn bị cho màn ra mắt của Lâm Thiển Ý.

Từ bảng đèn trong ga tàu, màn hình khổng lồ ở trung tâm thương mại, cho đến top tìm kiếm mạng xã hội…

“Thiết kế gia thiên tài Lâm Thiển Ý”, “phong cách đột phá đầy linh khí” — quảng cáo ngập tràn.

Tài khoản mạng xã hội của Lâm Thiển Ý cũng liên tục khoe khoang, phô trương.

Đến ngày tổ chức triển lãm, khu ven sông nhộn nhịp chưa từng thấy.

Trước cửa phòng triển lãm của cô ta, hoa chúc mừng xếp đầy hai bên, cô ta cùng Phó Thận Lễ đứng trước cổng, đầy kiêu hãnh nhận phỏng vấn.

Và ngay đối diện nơi đó, tòa nhà đã đóng kín hơn nửa tháng cũng chính thức mở cửa.

Tôi đứng trước cổng công trình rộng gấp mấy lần khu triển lãm của Lâm Thiển Ý, nhìn dòng chữ nổi bật trên cao, khẽ cong môi cười.

[Catherine: Hồi tưởng & Tái sinh – Điểm khởi đầu của chuỗi triển lãm toàn cầu.

5

Cánh phóng viên vừa nhìn thấy biển hiệu Catherine liền bỏ rơi Lâm Thiển Ý, đổ xô chạy về phía này.

“Cô Lý, cô là người phụ trách chính của buổi triển lãm này đúng không?”

“Cho hỏi vì sao triển lãm của nhà thiết kế Catherine lại không hề có quảng bá trước mà lại bất ngờ khai mạc?”

Tôi mỉm cười, giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, ánh mắt thì dừng lại ở Phó Thận Lễ và Lâm Thiển Ý phía xa.

“Suỵt… đây là bí mật đấy. Lát nữa triển lãm bắt đầu, mong mọi người đến ủng hộ.”

Nói xong, tôi xoay người bước vào trong tòa nhà, để đám phóng viên tạm thời bị chắn ngoài cửa.

Chưa đầy vài phút sau, điện thoại tôi đổ chuông.

Vừa bắt máy, giọng Phó Thận Lễ kìm nén cơn tức giận đã lập tức vang lên:

“Lý Tri Tụ, em muốn hủy hoại Thiển Ý đúng không?!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên, mở miệng:

“Sao vậy?”

Không phải lại giở bài vô tội nữa à, làm như chỉ mình anh biết diễn ấy.

Giọng Phó Thận Lễ dần trở nên gay gắt:

“Em rõ ràng biết hôm nay Thiển Ý mở triển lãm thời trang, vậy mà em còn mời cả Catherine tới là có ý gì?!”

Tôi ngắm bộ móng tay mới làm, khóe môi chưa từng hạ xuống nổi.

“Thế thì anh oan cho em rồi. Triển lãm của đại sư Catherine tổ chức ở đâu, chẳng lẽ phải xin phép em trước? Bà ấy thích hôm nay khai mạc thì hôm nay khai mạc thôi.”

Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được, gằn giọng giận dữ:

“Em đừng giả ngu!”

Đúng lúc này, chiếc xe chuyên dụng của Catherine từ xa chạy tới. Nhân viên trong triển lãm vội vàng ra đón.

Tôi cũng đi theo, đám phóng viên thì chen chúc xô tới.

Catherine đẩy đám ký giả ra, dẫn theo trợ lý và quay phim, đi thẳng về phía tôi, đứng bên cạnh tôi.

Đám đông và ống kính lập tức dồn cả lại quanh bà.

Catherine quét mắt nhìn một vòng, chậm rãi cất tiếng:

“Nghe nói ở đây có một nhà thiết kế trẻ rất được chú ý đang tổ chức buổi ra mắt đầu tay. Vừa hay triển lãm của tôi cũng khai mạc hôm nay, chi bằng đến xem chung, giao lưu một chút.”

Lâm Thiển Ý đứng yên tại chỗ, mặt trắng bệch, người hơi run, không biết là vì kích động hay vì sợ hãi.

Phó Thận Lễ vội vàng bước tới:

“Đại sư Catherine, ngài đến thật là vinh hạnh cho chúng tôi…”

Nhưng Catherine lại đi thẳng qua người anh ta, đứng trước mặt Lâm Thiển Ý.

“Cô Lâm, chẳng lẽ cô không hoan nghênh tôi đến tham quan triển lãm của mình sao?”

Lâm Thiển Ý mấp máy môi, lúng túng:

“Sao lại thế được… Mời ngài.”

Tất cả mọi người nín thở, bước theo bước chân của đại sư.

Catherine bỗng dừng lại trước một chiếc váy liền thân.

Bà chăm chú nhìn vài giây, rồi khẽ cau mày.

“Thiết kế này về phom dáng khiến tôi nhớ tới bộ sưu tập ‘Giấc mộng tan vỡ của nhà thiết kế người Ý Antonio tại Tuần lễ thời trang Paris ba năm trước. “Tất nhiên, phần xử lý chi tiết thì thô hơn rất nhiều. Đường nét đã mất đi vẻ đẹp giằng xé của nguyên tác, chỉ còn lại sự bắt chước cứng nhắc”

Giọng điệu bà vẫn bình thản, nhưng từng chữ như dao sắc.

Đám đông phát ra tiếng hít khí lạnh khe khẽ.

Trán Lâm Thiển Ý bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Chỉ là trùng hợp thôi.

Catherine lại chỉ vào một bản vẽ được đóng khung trưng bày trên tường:

“Thiết kế này có mức độ giống với một nhà thiết kế Nhật Bản vượt quá 70%. Cũng là trùng hợp sao? Hừ!”

Bà bật cười khẽ, đưa tay che miệng:

“Trong nghệ thuật, ‘trùng hợp không được định nghĩa như vậy.”

Lâm Thiển Ý cuối cùng cũng sụp đổ, gào lên, nước mắt ào ạt tuôn rơi:

“Không có! Bà nói bừa!”

“Đây là thiết kế của tôi! Là tôi thức trắng không biết bao nhiêu đêm nghĩ ra! Dựa vào cái gì mà bà vu khống tôi?!”

“Chỉ vì bà là đại sư, là có quyền chèn ép người mới sao?!”

Cô ta định lao đến tranh cãi với Catherine, nhưng bị Phó Thận Lễ giữ chặt không buông.

Catherine ung dung khoanh tay, nhìn cô ta như xem kịch.

“Tôi nói bừa? Nếu tôi nhớ không lầm thì chiếc váy cô đang mặc là đạo nhái từ bộ sưu tập cao cấp mùa xuân năm ngoái của tôi. Thiết kế của người khác có thể tôi nhầm, nhưng thiết kế của chính tôi — tôi nhớ rất rõ.”

Lâm Thiển Ý hét lên như phát điên:

“Đây là thiết kế nguyên bản của tôi! Của tôi!”

Catherine bật cười, rút từ túi ra một cây kéo.

Tiếp đó, bà không chút do dự cắt phăng phần thêu cầu kỳ nhất trên váy của Lâm Thiển Ý – phần mang đậm “phong cách Catherine.

Lâm Thiển Ý hoảng loạn muốn né, nhưng bị Catherine dùng tay còn lại ấn chặt vai.

Tiếp theo, váy bị cắt toạc từ tà xuống, từng lớp vải xếp bồng bềnh như sóng biển bị xé rách không thương tiếc.

Cuối cùng, khi nước mắt Lâm Thiển Ý đã trào đầy mặt, Catherine mới chịu dừng tay.

Bà nở một nụ cười hài lòng.

“Giờ thì — mới thật sự là thiết kế của cô.”

6

Đúng như mong muốn của Phó Thận Lễ.

Lâm Thiển Ý nhờ một trận mà thành danh.

Sau buổi triển lãm, tôi cùng Catherine lên xe rời đi.

Chiếc điện thoại trong túi cứ rung mãi không ngừng, màn hình nhấp nháy cái tên quen thuộc — Phó Thận Lễ.

Tôi nhìn khung cảnh đường phố lùi dần ngoài cửa sổ, không bắt máy.

Trên màn hình trong xe, bản tin trực tiếp từ hiện trường đang được phát lại.

Ống kính dừng lại ở gương mặt trắng bệch, đẫm lệ của Lâm Thiển Ý, và đống vải vóc rách nát dưới sàn.

Phó Thận Lễ đứng chắn trước cô ta, gương mặt căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh trước ống kính, từng lời từng chữ đều ra sức bảo vệ.

Anh ta hiếm khi mất kiểm soát đến thế, nhưng đối với Lâm Thiển Ý, điều đó dường như xảy ra quá thường xuyên.

Chỉ có cô ta… mới khiến cảm xúc anh ta dao động như thế.

Dòng tiêu đề cuộn liên tục: “Thiết kế gia thiên tài dính nghi án đạo nhái, Tổng giám đốc nhà họ Phó lên tiếng ủng hộ…” Catherine ngồi cạnh tôi, nhắm mắt nghỉ một lúc rồi mới mở lời:

“Tiếp theo, cháu định làm gì?”

Tôi không trả lời ngay. Một góc nào đó trong lòng như đang âm ỉ nhói đau.

Tôi nhớ về rất nhiều năm trước, khi Phó Thận Lễ chưa phải là “Phó tổng”.

Khi gia đình anh ta vừa sa sút, cậu thiếu niên ấy vẫn giữ lưng thẳng tắp, ánh mắt mang theo ý chí không chịu thua.

Tôi nhớ lần đầu tiên anh ta vụng về nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Nhớ ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm khi anh thề sẽ thành công, sẽ cho tôi tất cả những điều tốt nhất.

Sau khi mẹ mất, ba tôi lâm bệnh nặng, nhà họ Lý nhìn bên ngoài như sắp tan rã.

Ngoài những người bạn cũ như đại sư Vương hay Catherine, không ai còn muốn qua lại với chúng tôi nữa. Chỉ có Phó Thận Lễ là đứng ra.

Anh ta nói, dù nhà họ Lý có thành ra thế nào, anh vẫn muốn ở bên tôi, cả đời này, chỉ có mình tôi.

Tiếc là…

Những điều tôi từng tin là vững bền nhất, thì ra lại dễ vỡ đến vậy.

Tôi hơi nghiêng đầu, tựa trán vào mặt kính lạnh lẽo của cửa sổ.

Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt. Tôi đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau thật nhanh.

Rất nhẹ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Điện thoại lại vang lên.

Lần này là quản gia gọi.

Giọng ông ta mang theo sự lo lắng hiếm thấy:

“Tiểu thư, bệnh viện vừa thông báo: bên phía Phó tiên sinh đã đơn phương cắt nguồn cung cấp thiết bị điều trị và chấm dứt liên lạc với đội ngũ chuyên gia.”

“Chiếc máy duy trì sự sống hiện tại của lão gia, là do Phó tiên sinh thông qua kênh đặc biệt đưa về. Hiện trong nước chưa có thiết bị thay thế.” Tay tôi siết chặt điện thoại.

Cùng lúc đó, một tin nhắn chen vào màn hình — là từ Phó Thận Lễ.

FTri Tụ, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm. Anh nghĩ, chúng ta vẫn có thể ngồi lại nói chuyện. Về việc điều trị của bác trai. Về chúng ta. J

Từng câu, từng chữ — đều là tự tin nắm chắc điểm yếu của tôi.

Anh ta nghĩ, chỉ cần khống chế được sinh mệnh của ba tôi, thì tôi sẽ phải cúi đầu.

Phần cảm xúc cuối cùng trong tôi dành cho quá khứ, cho tình cảm thời niên thiếu…

Đến giờ phút này. đã hoàn toàn tan biến.

―

“Biết rồi.” Tôi nói với quản gia.

“Liên hệ ngay với trung tâm y tế tại Thụy Sĩ, dùng danh nghĩa của tôi, yêu cầu kích hoạt kế hoạch vận chuyển y tế khẩn cấp.

“Họ có ba máy móc tiên tiến hơn, đội ngũ chuyên gia cũng là hàng đầu thế giới. Bằng mọi giá, phải đảm bảo ba tôi được chuyển viện trong vòng 24 giờ và không gián đoạn điều trị.”

“Rõ, tiểu thư!”

Cúp máy, tôi quay sang Catherine, cố gắng nặn ra một nụ cười — có lẽ thất bại:

“Xin lỗi, có chút việc nhà cần xử lý.”

Catherine gật đầu, không hỏi thêm gì.

Tôi cầm lấy điện thoại, tìm đến một dãy số mà trước giờ hầu như tôi chưa từng chủ động gọi đến.

“Alo, luật sư Trần. Từ bây giờ, lập tức đóng băng và chấm dứt mọi giao dịch tài chính giữa tôi và Phó Thận Lễ, cũng như tất cả công ty và dự án liên quan của anh ta. Gửi thông báo đơn phương chấm dứt hợp đồng, đồng thời căn cứ theo điều khoản cao nhất để yêu cầu bồi thường.”

Ông ấy là luật sư quản lý quỹ tín thác mẹ tôi để lại — một khối tài sản khổng lồ trước khi bà qua đời.

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi đáp bằng giọng điềm tĩnh:

“Rõ, tiểu thư. Tất cả hồ sơ liên quan đã được chuẩn bị sẵn, tôi sẽ lập tức tiến hành. Có cần kiểm tra toàn bộ tình hình tài chính của bên phía Phó Thận Lễ không?”

“Có.”

Lần này, ánh mắt tôi lạnh như băng:

“Đặc biệt là ba năm gần đây. Mọi dòng tiền liên quan đến phía tôi — điều tra triệt để.”

“Rõ.”

Cuộc gọi kết thúc. Trong xe, chỉ còn tiếng động cơ êm ả như rì rầm.

Phó Thận Lễ chắc sẽ không bao giờ hiểu — hoặc chưa từng hiểu — nhà họ Lý chưa từng suy tàn.

Tất cả những gì anh ta nhìn thấy, chỉ là vỏ bọc mà ba tôi dựng lên để tránh khỏi thế giới thương trường sau khi mẹ tôi mất.

Còn những dự án rực rỡ, nguồn đầu tư dồi dào, những khoản vốn từng giúp gia tộc Phó vực dậy và tỏa sáng…

Đều do tôi đứng sau.

Không có Lý Tri Tụ — Phó Thận Lễ anh, chẳng là gì cả.

7

Sau hôm đó, tôi bắt đầu điều tra rất nhiều chuyện.

Không phải tôi không dám đối mặt, chỉ là tôi đã chọn tin tưởng anh ta, tin vào đoạn tình cảm bắt đầu từ thuở thiếu thời.

Nhưng tất cả… cuối cùng đều bị chính tay anh ta bóp nát.

Chỉ trong vài ngày, kết quả điều tra đã được đưa đến tận tay tôi, cả xấp tài liệu dày cộm.

Trong những bức ảnh.

Phó Thận Lễ và Lâm Thiển Ý ôm nhau ở một góc phố khuya vắng người.

Chiếc xe của Phó Thận Lễ nhiều lần đỗ dưới khu chung cư cũ kỹ đó, suốt đêm không về.

Thậm chí còn có cả cảnh anh ta sáng sớm bước ra từ tòa nhà nhà cô ta, vẫn mặc nguyên quần áo hôm trước.

Tôi nhìn những bức ảnh đó, không thấy đau, chỉ thấy buồn nôn.

Thì ra những lần anh ta nói tăng ca, xã giao, có việc đột xuất… đằng sau đều là cái kịch bản rẻ tiền này.

Phó Thận Lễ, cảm ơn anh — đã giúp tôi hoàn toàn chết tâm.

Dù là anh, hay Lâm Thiển Ý, những gì các người nợ tôi… tôi sẽ đòi lại gấp bội.

Tôi, Lý Tri Tụ, chưa bao giờ là bông hoa yếu đuối dễ vặt. Chỉ là hai người các người đã nhìn nhầm người rồi.

Cuối tuần, tôi đến một nhà hàng quen thuộc để ăn tối.

Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi tình cờ đụng mặt Lâm Thiển Ý.

Cô ta nhìn thấy tôi, ánh mắt chợt lóe lên, rồi ngẩng cằm lên đầy ngạo mạn.

Dáng người nhỏ nhắn, chẳng có tí khí thế nào.

“Chà, Lý đại tiểu thư, trùng hợp ghê.”

Tôi mở vòi nước rửa tay, không thèm nhìn cô ta.

Thấy tôi phớt lờ, cô ta hơi khó chịu, cố ý bước tới cạnh tôi rửa tay.

“Sao đi ăn một mình vậy? À phải rồi, giờ Phó Thận Lễ đâu có rảnh để đi với cô nữa.

Tôi lau tay xong, nhàn nhạt hỏi:

“Sao? Cướp được bạn trai người khác thì oai lắm à? Được đàn ông nuôi cảm thấy tự hào lắm sao?”

Tôi đã điều tra rõ ràng — mấy giải thưởng trước kia của cô ta, toàn là “đổi bằng thân xác” với giáo sư hướng dẫn.

Về nước rồi, vẫn cứ áp dụng cái chiêu cũ.

Lâm Thiển Ý cười lạnh, không sợ hãi:

“Cô còn giả vờ cao thượng làm gì?”

“Tôi không tin là cô chưa nghe tin đồn — nhà họ Lý giờ nghèo rớt mồng tơi, cô cái gọi là đại tiểu thư chẳng qua chỉ là cái mác nghe cho sang thôi.

“Bao nhiêu năm nay, cô cũng sống nhờ Phó Thận Lễ thôi mà? Cô với tôi khác gì nhau?”

“Tôi khinh nhất là mấy loại đàn bà không có bản lĩnh, phải giả vờ dịu dàng mới giữ được đàn ông. Mất mặt thay các cô!”

Cô đang tự miêu tả chính mình đấy à?

Tôi chỉ khẽ cười, không đáp, quay người định đi.

Vừa ra tới cửa nhà vệ sinh, cô ta bất ngờ bước lên, chắn lối.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô ta bỗng hét lên, gương mặt từ khiêu khích chuyển sang đầy sợ hãi và oan ức, thân hình loạng choạng lùi lại.

Cô ta ôm má, mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Không có màn kịch nào vô cớ — chắc chắn là diễn cho ai đó xem.

Quả nhiên, giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng Phó Thận Lễ quát lớn:

“Lý Tri Tụ, em dám đánh người?!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta chạy từ cửa vào.

Lâm Thiển Ý khóc lóc lao vào lòng anh ta:

“Em có chọc gì cô ấy đâu, sao cô ấy lại đánh em? Người có tiền đều vậy sao? Muốn bắt nạt ai cũng được à?!”

Phó Thận Lễ ôm vai cô ta đầy xót xa, nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.

“Lý Tri Tụ, sao em lại trở thành loại người này? Em ngày xưa dịu dàng biết bao, giờ nhìn chẳng khác gì mấy người đàn bà hung dữ! Em có biết em trông đáng xấu hổ lắm không?!”

“Anh thật sự rất thất vọng về em!”

Tôi cười khẩy, nhếch môi mắng khẽ một câu: “Đồ ngu!”

Rồi xoay người bỏ đi.

Phó Thận Lễ bất ngờ túm lấy tay tôi, ép tôi tựa vào tường.

Tôi đối mắt với anh ta, ánh mắt không hề né tránh.

“Phó Thận Lễ, tốt nhất là anh bỏ tay ra, nếu không… tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi.”

Nghe vậy, lực tay anh ta càng siết chặt.

Ánh mắt anh ta như thiêu đốt tôi.

“Thiển Ý gọi em là đại tiểu thư, em thật sự tưởng mình còn là tiểu thư nhà họ Lý sao? Cái túi em đeo, váy em mặc, thứ nào không phải do anh mua? Hu?!”

“Mẹ em chết, ba em bệnh, nhà họ Lý từ lâu đã là cái xác rỗng, chỉ còn vài cái gallery để bày biện tên tuổi hão. Là anh thấy thương hại mới đưa em về, lại thật sự nghĩ mình là cái gì chắc?”

“Tốt nhất em nhớ cho kỹ, đừng động tới Thiền Ý nữa! Nếu không thì đừng mơ cưới được anh! Anh muốn xem, không có anh, em còn lại cái gì?!” Anh ta giơ tay lên, định tát tôi.

Nhưng cái tát không bao giờ rơi xuống.

Tay anh ta đã bị vệ sĩ của tôi giữ chặt.

Phó Thận Lễ giãy giụa, không thoát nổi.

Anh ta tức tối trừng mắt nhìn vệ sĩ, rồi quay sang nhìn tôi, sắc mặt tối sầm.

“Lý Tri Tụ! Tốt lắm! Dám dẫn theo vệ sĩ để đối phó với anh à?!”

Tôi chỉnh lại cổ áo, thản nhiên.

Phó Thận Lễ thở hổn hển, cơn giận sắp trào ra khỏi mắt.

“Được! Lý Tri Tụ! Đã muốn cắt đứt hết thì đừng trách anh không nể tình! Cứ chờ đấy!”

Phó Thận Lễ không phải chỉ nói suông.

Lúc đính hôn, tôi từng chuyển nhượng vài sản nghiệp còn sót lại của nhà họ Lý đứng tên chung, xem như hồi môn.

Giờ anh ta định âm thầm chuyển giao toàn bộ phần tài sản ấy.

Tôi quay lại phòng, chậm rãi uống ngụm trà đã nguội lạnh.

Sau đó, lấy điện thoại ra, gửi đi mấy dòng tin nhắn ngắn gọn.

Phó Thận Lễ, tôi sẽ cho anh biết — thế nào mới là nhà họ Lý thực sự.

em

8

Những ngày sau đó, tôi vẫn tiếp tục xử lý công việc như thường lệ.

Tài sản mẹ để lại đan xen phức tạp, mỗi ngày đều có chuyện cần ra quyết định.

Thi thoảng, tôi nhận được vài báo cáo ngắn từ luật sư Trần – tất cả các dự án hợp tác của Phó Thận Lễ đều đã sụp đổ.

Đối tác thì không liên lạc được, có người thà bồi thường cũng muốn hủy hợp đồng.

Bên anh ta chắc hẳn đang loạn đến long trời lở đất, nhưng tôi không quan tâm.

Chỉ có trợ lý riêng nhẹ giọng nhắc tôi:

“Tiểu thư, mấy số điện thoại cô thường dùng, gần đây Phó tiên sinh gọi rất nhiều lần. Ngoài ra, anh ta còn cố liên hệ qua vài mối quan hệ cũ, nhưng đều bị chúng tôi chặn theo yêu cầu trước đó của cô.”

Tôi khẽ gật đầu: “Ừ. Đổi hết đi. Cả chỗ ở cũng vậy.”

“Rõ.”

Nhà họ Phó… chắc cũng sắp sụp rồi.

Không ngoài dự đoán, không lâu sau, cha của Phó Thận Lễ đã đích thân đến tìm tôi.

Ông cụ trông già hơn trước nhiều, vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng không thể che giấu.

Vừa gặp tôi, ông ta mấp máy môi định cười, nhưng trông còn khổ sở hơn cả khi khóc.

“Tri Tụ, bác thật không còn mặt mũi gặp cháu nữa… Là bác dạy con không nghiêm, để nó làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn, khiến cháu tổn thương”

Tôi không đáp, chỉ rót cho ông một chén trà.

Ông cầm tách trà, tay hơi run.

“Thằng bé giờ biết sợ rồi. Công ty đổ, hợp đồng mất, ngân hàng đòi nợ, mấy kẻ từng nịnh bợ nó giờ cũng trốn như trốn tà.”

“Nó cuống lên đi cầu cứu khắp nơi, bị từ chối hết lần này đến lần khác. Cuối cùng tra ra…”

Ông ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.

“Nó mới hiểu ra — bao nhiêu năm qua, những dự án mấu chốt, những lần nguy cấp được cứu, đều là cháu âm thầm giúp nó. Nó cứ tưởng là năng lực bản thân, ai ngờ rời khỏi cháu, nó chẳng là gì cả.

“Bác đã mắng nó rất nặng rồi. Giờ nó thật lòng hối hận… Cháu xem, có thể cho nó một cơ hội không? Chỉ một lần này, sau này không có lần sau…” Ông đặt chén trà xuống, định đứng dậy cúi đầu.

Tôi vội ngăn lại.

“Bác à, chuyện đã qua rồi. Giữa cháu và Phó Thận Lễ… đến đây là hết. Bác giữ gìn sức khỏe, đừng vì mấy chuyện này mà bận lòng.” Tôi tiễn ông ra tận cửa.

Ngoài trời không biết từ lúc nào đã mưa, lách tách rơi trên mặt kính cửa sổ.

Anh ta hối hận rồi sao?

Là vì nhớ lại những tháng ngày thuần khiết bên nhau mà hối hận?

Hay là… vì biết tôi mới là người chống lưng cho anh ta mà hối hận?

Tôi không biết.

Và tôi cũng chẳng còn muốn biết nữa.

9

Mưa rơi liên tục suốt mấy ngày.

Chuyện nhà họ Phó đã chẳng còn là bí mật trong giới, tường đổ thì ai cũng đẩy, huống hồ là Phó Thận Lễ — người tự tay xé nát thể diện đầu tiên.

Tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về mình, vậy thôi.

Nhưng điều tôi không ngờ… là Lâm Thiển Ý lại dùng cách đó để lần nữa đập vào mắt tôi.

Trên màn hình camera ngoài biệt thự, cô ta ướt sũng, tóc tai dính bết vào khuôn mặt tái nhợt, giơ điện thoại lên, gào thét trước cổng nhà tôi. “Chính là con nhỏ Lý Tri Tụ này! Cậy có tiền có thế, cướp bạn trai tôi, phá sự nghiệp của tôi! Nó ghen tị với tài năng của tôi! Đám tư bản hút máu bọn tôi, còn muốn giẫm nát giấc mơ của người bình thường! Mọi người nhìn đi, đây là kết cục của dân thường tụi tôi!”

Cô ta đang livestream.

Mạng xã hội lập tức dán cho tôi đủ loại nhãn.

Nào là ỷ thế hiếp người, nào là lòng dạ hiểm độc của giới nhà giàu.

Tôi bị “khui” ra, thậm chí có người còn đào bới cả xuất thân tài sản của tôi, xem có “bất minh” hay không.

Dù phía tôi phản ứng rất nhanh, ảnh hưởng tiêu cực vẫn lan rộng, vài mã cổ phiếu của các công ty niêm yết dưới tên tôi bắt đầu dao động nhẹ. Tôi nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mưa và nước mắt trên màn hình.

Cô ta nghĩ có thể dùng dư luận làm vũ khí.

Chỉ là cô không biết — vũ khí cũng biết cắn ngược chủ nhân.

Tôi mở một buổi livestream cá nhân.

Chỉ trong tích tắc, số lượng người xem tăng vọt, bình luận cuộn lên không kịp đọc — đa phần đều là chửi rủa.

Tôi không để tâm, chỉ chỉnh lại tóc rồi nhẹ giọng mở lời.

“Về những cáo buộc của cô Lâm Thiển Ý và những lời đồn lan truyền trên mạng gần đây, tôi xin phép được phản hồi như sau.

“Một: Tôi và anh Phó Thận Lễ đã chính thức hủy hôn. Tất cả hợp tác thương mại giữa hai bên đều đã kết thúc theo đúng pháp luật và điều khoản hợp đồng. Những lời đồn về tình cảm dây dưa hay ép buộc tài chính đều không đúng sự thật. Nói cách khác — hai người họ thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm.”

“Hai: Về tài năng mà cô Lâm Thiển Ý luôn miệng tự hào.”

Tôi cầm chiếc iPad bên cạnh, hướng màn hình về phía camera.

“Đây là báo cáo kiểm tra đạo văn luận văn chính của cô ta trong thời gian học đại học — tỉ lệ trùng lặp là 62%. Luận điểm và số liệu đều sao chép từ tài liệu chưa công bố ở nước ngoài.”

Trang tiếp theo.

“Đây là bản so sánh tác phẩm giúp cô ta đoạt giải thưởng tân binh, với một bản nháp được đăng công khai trên trang cá nhân của nhà thiết kế người Ý từ năm năm trước. Ai cũng thấy rõ — sao chép trắng trợn.

Trang này nối tiếp trang khác.

Tác phẩm dự thi đều là đạo nhái. Thậm chí ngay cả những ‘cảm hứng thiết kế mà cô ta khoe trên mạng, cũng đều tìm được nguồn gốc y hệt từ các thư viện ảnh và diễn đàn thiết kế quốc tế.

Không khí trong phòng livestream bắt đầu thay đổi.

“Ba: Theo thông tin đáng tin cậy, trong thời gian còn học đại học, cô Lâm Thiển Ý từng có quan hệ bất chính kéo dài với một giảng viên đã có gia đình. Nhờ đó mà được nâng điểm, nhận đề cử dự thi và cơ hội giữ lại trường. Tất cả tài liệu liên quan tôi đã gửi đến trường cũ của cô ấy qua email. Màn hình ghi lại rõ gương mặt tôi — bình tĩnh, sắc lạnh.

“Trên đây là toàn bộ phản hồi của tôi. Với những hành vi bịa đặt, lan truyền tin giả và xâm hại quyền lợi hợp pháp của cá nhân tôi, đội ngũ pháp lý của tôi sẽ tiến hành truy cứu theo quy định pháp luật.

Livestream kết thúc.

Ngay sau đó, từ khóa “Lâm Thiển Ý đạo nhái bị bóc trần” lên thẳng top tìm kiếm.

Cô ta hoàn toàn thân bại danh liệt — còn thảm hơn lần bị Catherine lột váy giữa triển lãm.

Vài ngày sau, quản gia khẽ nói với tôi rằng — Phó Thận Lễ muốn gặp, tha thiết cầu xin, còn thông qua cha anh ta gửi lời nhắn vòng vèo.

Tôi không cho anh ta vào.

Anh ta đứng dưới cổng biệt thự, giằng co với quản gia.

Tôi đứng sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn.

Tôi nhớ đến một buổi chiều mưa năm nào, anh ta lấy áo khoác đồng phục che mưa cho tôi, còn mình ướt cả vai, chỉ để tiễn tôi về tận nhà.

Tôi nhớ đôi mắt khi ấy của anh –

ấm áp, sáng trong.

Nhưng tôi mãi mãi không thể gán nổi những ký ức ấy cho người đàn ông đang đứng dưới kia.

Thấy tôi không ra, anh ta gào lên:

“Tri Tụ! Anh thật sự biết lỗi rồi! Là anh bị Lâm Thiển Ý lừa! Là anh mù mắt!”

“Anh cứ tưởng cô ta có tài, có cá tính, anh chỉ muốn chứng minh mình có thể bồi dưỡng nhân tài!”

“Anh là đồ khốn! Anh quên mất những điều tốt đẹp của em, quên mất bao nhiêu năm tình cảm giữa chúng ta! Anh hồ đồ, anh không xứng làm người!”

Anh ta giơ tay, tát mạnh vào mặt mình, giọng nghẹn lại trong tiếng khóc.

Tôi đứng yên, lắng nghe.

–

Chỉ là… tôi không biết những lời đau đớn ấy, rốt cuộc là dành cho tôi — người từng vì anh mà chuẩn bị bất ngờ sinh nhật, từng rơi nước mắt khi anh bị Ốm…

Hay chỉ là đang diễn cho cô gái mang tên Lý Tri Tụ của năm xưa xem.

10

Sau hôm đó, Phó Thận Lễ vẫn tìm đủ mọi cách để gặp tôi.

Có lẽ là không nỡ buông tay, hoặc… không cam lòng đánh mất khoản chống lưng khổng lồ mà nhà họ Lý mang lại.

Dù sao thì, từ chỗ được người người tâng bốc, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi đã rơi xuống thành kẻ ai cũng tránh xa như ôn dịch — cảm giác ấy, không phải ai cũng chịu đựng nổi.

Tôi không còn muốn gặp anh ta, bên người lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo.

Nhưng anh ta vẫn tìm được sơ hở.

Tôi vừa bước vào xe, anh ta từ trong bóng tối lao ra, chặn ngay đầu xe.

Chỉ sau vài tuần ngắn ngủi, vẻ bóng bẩy ngày nào hoàn toàn biến mất — bộ vest nhăn nhúm, gương mặt xám xịt, chỉ có ánh mắt vẫn sáng quắc như kẻ điên, dán chặt vào tôi.

“Tri Tụ! Tri Tụ, nghe anh nói! Anh biết mình sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ! Anh không cầu em lập tức bỏ qua, anh chỉ xin em cho anh một cơ hội để chuộc lỗi!”

“Em xem đi, khi không có những người đó, không có những chuyện đó… anh vẫn là anh ngày xưa mà, chúng ta vẫn có thể quay lại như trước, bắt đầu lại từ đầu! Anh hứa lần này…”

Tôi cắt lời anh ta:

“Phó Thận Lễ. Giữa chúng ta, đã sớm kết thúc rồi.”

Anh ta kích động hét lớn, muốn tiến lại gần, nhưng bị vệ sĩ của tôi chắn lại.

“Chưa kết thúc! Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh! Hôm đó em đứng trên lầu nhìn anh, anh biết hết!”

“Tri Tụ, bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, chẳng lẽ nói buông là buông sao?!”

“Là anh tham lam! Anh vừa muốn có tình yêu của em, vừa không buông được sự mới lạ của Lâm Thiển Ý. Là lỗi của anh! Xin em tha thứ cho anh… chỉ lần này thôi! Được không?!”

“Anh không cần gì cả! Dù không còn là thiếu gia nhà họ Phó, anh cũng chỉ muốn ở bên em, nấu cơm, xách túi cho em, được không?!”

Tôi tựa đầu vào cửa kính, liếc mắt nhìn anh ta, khóe môi khẽ cong.

“Phó Thận Lễ, năm xưa là tôi thương hại anh mà chấp nhận anh, anh lại thật sự tưởng mình là nhân vật gì sao? Xách túi cho tôi? Anh xứng chắc?”

Lời anh ta từng nói trong nhà hàng, hôm nay tôi trả lại nguyên vẹn.

Anh ta như nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch.

Tôi ngoắc tay:

“Lại đây.”

Anh ta lảo đảo bước tới.

Tôi không do dự, giơ tay, dồn hết sức tát thẳng vào mặt anh ta.

Cú tát khiến anh lệch cả đầu, gương mặt đờ đẫn.

Tôi không nhìn lại, đạp ga rời đi trong làn gió cuốn.

Lúc ấy anh ta mới hoàn hồn, chạy theo sau xe, giọng rống lên đầy tuyệt vọng:

“Tri Tụ! Lý Tri Tụ! Em không thể đối xử với anh như vậy! Chúng ta còn…”

Anh ta vừa chạy vừa hét, bất chấp tất cả.

Đúng lúc đó, một chiếc xe từ bên phải lao ra, tiếng phanh rít lên cùng tiếng va chạm nặng nề vang lên gần như đồng thời.

Từ kính chiếu hậu, tôi thấy bóng dáng ấy bị hất tung lên không.

Nhưng xe tôi không dừng lại.

Sau đó nghe nói, vụ tai nạn khiến Phó Thận Lễ giữ được mạng, nhưng phải cắt bỏ chân phải.

Anh ta suy sụp tinh thần, thường xuyên nói lảm nhảm với không khí, lặp đi lặp lại hai chữ “Tri Tự”, lúc khóc rống, lúc nổi điên gào thét.

Nhà họ Phó, cũng vì thiếu gia nhà mình phát điên, chính thức tuyên bố phá sản.

Còn Lâm Thiển Ý, do gian lận học thuật, xâm phạm bản quyền và dính líu đến vấn đề tài chính với vị giáo sư cũ, bằng chứng đầy đủ — bị kết án và bỏ tù.

Chút tài năng và tham vọng hão huyền ngày xưa, cuối cùng hóa thành bong bóng sau song sắt nhà giam.

Nhưng tất cả, tôi đã chẳng còn bận tâm.

Tôi tái cơ cấu lại toàn bộ sản nghiệp mẹ để lại, bắt đầu mở rộng quy mô kinh doanh của công ty.

https://vivutruyen.net/tiec-dinh-hon-tan-vo/

Prev Article

Related Articles

40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú U60 có 2 đời vợ

40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú U60 có 2 đời vợ

Họ Ngô cấm lên thuyền

Họ Ngô cấm lên thuyền

Bài viết mới

  • Bé trai 3 tuổi bị keo 502 bắn vào mắt, hành động của người mẹ trong “30 giây vàng” đã cứu con khỏi cảnh mù loà!
    Bé trai 3 tuổi bị keo 502 bắn vào mắt, hành động của người mẹ trong “30 giây vàng” đã cứu con khỏi cảnh mù …
    Vào thời điểm quan trọng, việc nắm vững một số …
  • Tiệc Đính Hôn Tan Vỡ
    Tiệc Đính Hôn Tan Vỡ
    Trong tiệc đính hôn. Nữ thiết kế mới của công …
  • 6 nét tướng củɑ người phụ nữ vượng phu ích tử
    6 nét tướng củɑ người phụ nữ vượng phu ích tử
    Trong nhȃn tướng học người phụ nữ có nét tướng …
  • Bé trai tiểu học bị bố bỏ rơi, ngây thơ đứng ngoài trời chờ bố từ 2h chiều đến 11h đêm
    Bé trai tiểu học bị bố bỏ rơi, ngây thơ đứng ngoài trời chờ bố từ 2h chiều đến 11h đêm
    Gần đây, mạng xã hội lan truyền đoạn video ghi …
  • Một người phụ nữ không đeo vòng, dây chuyền trên tay, hoặc không đeo vòng cổ, có thể chắc chắn rằng cô ấy ‘khác thường’ ở ba phương diện này
    Một người phụ nữ không đeo vòng, dây chuyền trên tay, hoặc không đeo vòng cổ, có thể chắc chắn rằng cô ấy ‘khác thường’ …
    Theo nhà văn nổi tiếng Mạc Ngôn, khi ông bắt …

Trang Tin Online

Phụ nữ, giải trí, xã hội
Copyright © 2025 Trang Tin Online
Liên hệ: [email protected]