29 Tết bị qu/ỵt lương, trong túi còn đúng 200 nghìn, chàng thợ xây 30t buồn bã lái xe cà tàng về quê ăn Tết với mẹ thì gặp cô g/ái r/un r/ẩy đón xe khách dọc đường. Hỏi ra mới biết cùng quê, cô g/ái ngỏ ý đi nhờ vì không b/ắt được xe, chàng trai gật đầu đồng ý. Ai ngờ lúc dừng xe ở cổng nhà cô g.ái cũng là lúc anh thợ xây nhận tin s/ét đá/nh…
Gió bấc rít từng hồi qua khe cửa sổ phòng trọ tồi tàn, lạnh buốt như c/ứa vào d/a th/ịt. Chiều 29 Tết, không khí Hà Nội vắng lặng đến nao lòng. Nam ngồi thẫn thờ nhìn tờ 200 nghìn đồng màu đỏ nhăn nhúm trên tay – tất cả gia sản còn lại của một thằng đàn ông 30 tuổi.
Tiếng chuông điện thoại reo, là mẹ gọi. Nam hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh giọng nói cho thật tươi tỉnh: “A lô mẹ ạ! Vâng, con chuẩn bị về đây. Năm nay công ty thưởng Tết to lắm mẹ nhé, con mua quà cho mẹ với em Út rồi!”
Cúp máy, nụ cười trên môi Nam tắt ngấm, thay vào đó là sự chua chát dâng lên nghẹn đắng cổ họng. Thưởng Tết ư? Quà cáp ư? Tất cả chỉ là lời nói dối. Gã chủ thầu xây dựng đã “bốc hơi” cùng toàn bộ tiền công ba tháng cuối năm của đội thợ vào sáng nay. Cầm tấm bằng Đại học Kinh tế loại Khá trên tay nhưng lận đận mãi không xin được việc, Nam giấu gia đình đi làm thợ hồ, tối chạy thêm xe ôm để nuôi hy vọng đổi đời và gửi tiền về quê nuôi em ăn học. Ai ngờ, cái Tết này đời lại b/ạc bẽo với anh đến thế.
Cuộc đời Nam đâu có thuận lợi như người ta. Bố mất chỉ có 3 mẹ con, Nam là anh cả nên học xong cấp 3 dù học Tốt nhưng anh vẫn dừng việc học đi làm thuê đỡ mẹ nuôi em nhỏ. Vừa đi làm vừa tiết kiệm được 1 khoản sau đó Nam mới thi lại Đại học. Đó là Lý do hơn 29 tuổi Nam mới tốt nghiệp ĐH. Vừa đi học vừa đi làm nuôi mình nuôi em. Đang suy nghĩ mông lung chợt Nam giật mình bởi tiếng nhạc Tết nhà ai đó vọng lại.
“Về thôi, còn mẹ, còn nhà là còn Tết,” Nam tự an ủi, nhét tờ tiền cuối cùng vào ví, xách chiếc ba lô sờn rách lên vai, nổ máy chiếc Wa/ve “tà/u” cũ nát. Tiếng bô xe nổ lạch bạch, khói đen phả ra mù mịt như báo hiệu một hành trình gian nan. Được khoảng 10 cây số, trời bắt đầu sập tối. Cái lạnh ngấm vào tận xư/ơng tủ/y. Nam tấp xe vào một quán nước ven đường để uống ngụm trà nóng cho lại sức. Vừa dựng chân chống, anh thấy một bóng người nhỏ bé đang co ro đứng sát mép đường vẫy xe.
Đó là một cô g/ái tr/ẻ, khoảng ngoài 20, khuôn mặt xinh xắn nhưng tái nhợt vì lạnh. Cô ôm khư khư một chiếc túi vải dù cũ kỹ, bạc màu. Những chiếc xe khách cuối cùng của ngày 29 Tết lao vút qua, lơ xe lắc đầu quầy quậy vì đã nh/ét qu/á t/ải người.
Thấy Nam dắt xe ra, cô gái rụt rè tiến lại, giọng run run: “Anh ơi… anh đi về hướng Nam Định phải không ạ? Anh… cho em đi nhờ một đoạn được không? Em đứng đây 2 tiếng rồi mà không bắt được xe. Em sợ tối quá không về kịp…”. Nam nhìn cô gái, rồi nhìn chiếc yên xe rá/ch bư/ơm của mình. Anh ái ngại: “Xe tôi cũ lắm, lại chở đồ lỉnh kỉnh, sợ cô ngồi không quen. Với lại trời lạnh lắm.”
“Không sao đâu anh, cho em về đến đầu tỉnh thôi cũng được ạ. Em chịu được,” ánh mắt cô gái ánh lên vẻ van lơn. Nhìn bộ dạng lếch thếch và cái túi vải cũ của cô, Nam nghĩ thầm chắc cũng là si/nh viê/n ngh/èo hay công nhân bị lỡ xe như mình. Cùng cảnh ngộ xa quê, anh gật đầu: “Thôi lên đi, tôi cũng về Nam Định. Đội mũ bảo hiểm vào.”…
…Chiếc Wave cà tàng lại lạch bạch lăn bánh trong màn đêm. Gió lạnh quất thẳng vào mặt, Nam co người lái xe, cố giữ tay lái cho vững. Cô gái ngồi sau ôm chặt túi đồ, thi thoảng lại khẽ run lên.
Đi được một đoạn, cô cất tiếng nhỏ nhẹ:
– Anh về quê ăn Tết một mình à?
Nam cười buồn:
– Ừ. Về với mẹ. Có mẹ là còn Tết.
Cô gái im lặng vài giây rồi nói:
– Em cũng vậy… bố mất sớm, mẹ bệnh quanh năm. Em đi làm xa, cuối năm mới về được.
Câu chuyện ngắn ngủi ấy khiến quãng đường lạnh lẽo bớt nặng nề hơn. Đến đoạn đường vắng, điện thoại Nam bỗng rung lên liên hồi. Số lạ. Anh tấp xe vào lề, vừa bắt máy thì tim như muốn rớt khỏi lồng ngực.
– Anh Nam phải không ạ? Tôi gọi từ ngân hàng. Tài khoản của anh vừa nhận được 120 triệu đồng.
Nam chết sững.
– Cô… cô nói sao ạ? Chắc nhầm rồi. Trong tài khoản tôi còn chưa đến hai trăm nghìn…
– Không nhầm đâu anh. Khoản tiền này được chuyển từ tài khoản của Công ty Xây dựng Minh Phát, kèm nội dung: “Thanh toán tiền công còn thiếu cho anh Nam và đội thợ.” Hiện tại số tiền đã vào tài khoản, anh kiểm tra giúp tôi nhé.
Nam run rẩy mở app ngân hàng. Con số hiện lên rõ ràng đến tàn nhẫn: 120.000.000 VNĐ.
Tai anh ù đi, mắt cay xè. Bao uất ức, tủi hờn mấy tháng trời như vỡ òa. Anh cúi gập người bên lề đường, nước mắt rơi xuống nền nhựa lạnh ngắt.
Cô gái hoảng hốt:
– Anh… anh sao thế?
Nam nghẹn giọng:
– Anh… anh được trả lương rồi… Trước đó họ quỵt anh… anh tưởng Tết này trắng tay…
Cô gái lặng đi, rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười rất hiền.
– Vậy là tốt rồi anh. Mẹ anh chắc mừng lắm.
Nam lau vội nước mắt, ngẩng lên nhìn cô gái:
– Cảm ơn em… Không hiểu sao lúc nãy nếu không dừng lại cho em đi nhờ, chắc anh cũng chẳng bắt máy…
Cô lắc đầu:
– Không phải ngẫu nhiên đâu anh.
Đến cổng làng, Nam dừng xe:
– Nhà em tới rồi à?
Cô gái gật đầu, rồi bất ngờ mở túi vải lấy ra một xấp giấy:
– Anh Nam… thật ra em là nhân viên kế toán của công ty Minh Phát. Em về quê gấp vì… sáng nay công an đã vào làm việc. Chủ thầu bị phong tỏa tài khoản, buộc phải chuyển trả toàn bộ tiền công còn thiếu cho công nhân trước 30 Tết. Em đứng ở đây từ chiều, không bắt được xe…
Cô cúi đầu:
– Em xin lỗi… vì đã biết anh là ai từ lúc nhìn thấy chiếc xe.
Nam sững sờ, rồi bật cười trong nước mắt. Một tiếng cười nhẹ nhõm, sau bao ngày dồn nén.
Cô gái bước xuống xe, chần chừ:
– Nếu… anh không chê, mùng 3 Tết em mời anh bát nước chè. Coi như… duyên cùng quê.
Nam gật đầu, nụ cười hiền hơn bao giờ hết:
– Ừ. Nhất định rồi.
Chiếc xe cà tàng lại nổ máy, chạy chậm vào con đường làng quen thuộc. Trong túi Nam, điện thoại rung lên tin nhắn báo số dư. Trên môi anh, lần đầu tiên sau rất lâu, là một nụ cười trọn vẹn.
29 Tết năm ấy, Nam không chỉ mang tiền về cho mẹ…
Anh mang về cả một niềm tin:
Rằng người tử tế, dù khổ đến đâu, cũng sẽ có ngày được đời trả công.


