Hai chị em gái góp tiền mua nhà 2 tỷ báo hiếu bố mẹ, em trai út không góp 1 đồng. 10 năm sau bố mẹ mất, nhà tăng giá gấp 3, em út xuất hiện đòi chia – nào ngờ bố mẹ đã tính trước tất cả…
Mười năm trước, bố mẹ tôi sống trong căn nhà cũ lụp xụp ngoài quê. Lúc đó tôi và em gái – hai đứa con gái đi làm thuê ở thành phố – gom hết tiền tiết kiệm, vay thêm ngân hàng để mua một căn nhà 2 tỷ tươm tất rồi đón bố mẹ vào ở. Cả hai đứa chỉ nói một câu:“Báo hiếu không chờ đến lúc bố mẹ nhắm mắt.”
Em trai út – con trai duy nhất – lúc đó đang thất nghiệp, còn lớn tiếng bảo:“Tự dưng đổ tiền mua nhà cho già rồi, không để tiền lo tương lai à?”Nó không góp một đồng, rồi cũng cắt đứt liên lạc, vào Nam sống mười năm biệt tích.
Giờ đây, bố mẹ tôi lần lượt qua đời trong vòng 1 năm. Căn nhà 10 năm trước mua 2 tỷ, giờ khu đất đã lên giá vùn vụt, các môi giới trả đến 6 tỷ. Tôi và em gái ngồi trước di ảnh bố mẹ, tính bán rồi chia đôi phần – coi như là kỷ niệm đẹp cuối cùng, gói gọn sự tử tế.
Ai ngờ đúng 49 ngày mẹ, em út xuất hiện.
Tay nó bế con nhỏ, dẫn theo vợ, ăn mặc bóng bẩy. Chưa kịp hỏi han tang lễ, nó đã lạnh lùng tuyên bố:“Căn nhà này là tài sản của bố mẹ. Giờ bố mẹ mất rồi, em có quyền chia 1/3.”
Tôi điếng người. Em gái tôi thì cứng họng. Lẽ phải có vẻ không đứng về phía những đứa đã hy sinh.
Đúng lúc ấy, cô hàng xóm bước sang, run run nói:“Trước khi mất, mẹ các con có dặn… Nếu xảy ra chuyện tranh chấp căn nhà, hãy bảo nhau mở hộc tủ bên phải bàn thờ.”
Tôi và em gái lao vào mở. Bên trong là một bìa hồ sơ cũ, ghi rõ ràng dòng chữ:“HỢP ĐỒNG CHUYỂN NHƯỢNG TẶNG CHO CĂN NHÀ – GIỮA ÔNG BÀ Nguyễn Văn X – Lê Thị T và hai con gái.”
Kèm theo đó là một đoạn viết tay của bố mẹ, mực đã nhòe:
“Nhà này là tiền các con gái mua. Bố mẹ chỉ ở nhờ. Không ai có quyền chia. Nếu ai đòi, thì không phải con có hiếu – mà là người xa lạ. Ai thật lòng, bố mẹ đều nhớ. Còn ai chỉ nhớ đến khi có tiền, xin lỗi, bố mẹ không để lại gì.”
Cao trào khép lại:Em trai út chết lặng, mặt tím tái. Vợ nó đứng sau kéo tay chồng, cố nặn ra nụ cười:“Thôi, thôi anh… mình về…”Nó không nói được lời nào. Chỉ cúi đầu, rồi lặng lẽ quay đi giữa tiếng thở dài của cả xóm.
Tôi và em gái không vui, cũng không hả hê.Chỉ thấy lòng mình nhẹ hơn, vì bố mẹ không nói khi còn sống, nhưng đã dạy con bài học cuối cùng bằng cách im lặng đúng lúc.