Cuộc sống của tôi, một cô gái trẻ làm nghề freelancer thiết kế, thường trôi qua trong sự tự do nhưng cũng đầy lo toan. Tôi là con gái của một người lao công làm việc tại một tòa nhà văn phòng lớn, nơi tôi thường lui tới để thay mẹ những lúc bà mệt. Tôi muốn mẹ được nghỉ ngơi, muốn bà bớt đi phần nào gánh nặng của công việc. Mỗi lần đến đó, tôi luôn cố gắng tránh mặt nhân viên văn phòng, đặc biệt là ông sếp tầng 16, người nổi tiếng là khó tính và có tin đồn “biến thái” – gạ gẫm nhân viên nam.
Nỗi sợ hãi và ác cảm của tôi về ông ta cứ thế lớn dần theo những lời đồn thổi. Tôi hình dung ông ta là một người đàn ông đáng sợ, có ánh mắt gian xảo, nụ cười giả tạo. Tôi luôn cúi gằm mặt khi đi qua những hành lang, những phòng ban, chỉ mong không phải chạm mặt bất cứ ai, đặc biệt là ông ta. Tôi sợ ánh mắt dò xét, sợ những câu hỏi không đâu, và sợ cả cái không khí ngột ngạt của chốn công sở.
Mỗi lần đi làm thay mẹ, tôi lại cảm thấy một sự căng thẳng vô hình. Tôi mặc bộ đồ lao công rộng thùng thình, đeo khẩu trang kín mít, cố gắng hóa trang thành một người khác để không ai nhận ra. Tôi lầm lũi làm việc, quét dọn, lau chùi, cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh nhất, để có thể rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, mẹ tôi lại có một cái nhìn hoàn toàn khác về ông sếp tầng 16. Bà kể rằng, chính anh ta đã giúp đỡ bà khi bà bị xỉu vì tụt huyết áp. Bà kể rằng, anh ta đã pha nước đường, mua bánh sữa và gọi xe đưa bà về nhà. Bà khen anh ta là “sếp tốt”, là người có tấm lòng nhân ái. Bà nói, “Con đừng có nghe người ta đồn bậy. Người ta tốt với mẹ lắm.”
Tôi không tin lời mẹ. Tôi cho rằng mẹ mình quá cả tin, quá nghĩ tốt cho người khác. Tôi nghĩ, có thể anh ta chỉ giả vờ tốt bụng để lấy lòng mẹ tôi, để che đậy những hành vi xấu xa của mình. Những lời đồn thổi, những tin tức tiêu cực cứ thế ăn sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào có cái nhìn khách quan về người đàn ông đó. Tôi vẫn giữ nguyên định kiến của mình, vẫn đề phòng anh ta từng chút một.
Một lần đi làm thay mẹ, tôi đang lau dọn hành lang tầng 16. Bất ngờ, cánh cửa phòng làm việc của ông sếp mở ra. Anh ta bước ra, và ánh mắt anh ta chạm vào tôi. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Ánh mắt đó, nụ cười đó, khiến tôi rợn người. Tôi vội vàng quay đi, cúi gằm mặt xuống, cố gắng tránh né ánh nhìn của anh ta.
Khoảnh khắc đó, tôi càng tin vào những tin đồn. Tôi tin rằng anh ta là một người đáng sợ, một kẻ biến thái. Nỗi sợ hãi và ghê tởm dâng lên trong lòng tôi. Tôi muốn chạy trốn khỏi nơi đó, muốn thoát khỏi ánh mắt dò xét của anh ta.
Vài hôm sau, mẹ tôi bảo công ty đang tuyển vị trí thiết kế. Bà nói, “Con thử nộp hồ sơ xem sao. Mức lương hấp dẫn lắm, mà công việc cũng phù hợp với con.” Tôi lưỡng lự. Tôi không muốn làm việc ở nơi đó, không muốn phải đối mặt với ông sếp tầng 16. Nhưng mức lương hấp dẫn, và lời khuyên của mẹ, khiến tôi không thể từ chối. Tôi tự nhủ, mình cứ thử xem sao, biết đâu lại có cơ hội tốt.
Ngày phỏng vấn, tôi đến công ty với một tâm trạng hồi hộp và lo lắng. Tôi cố gắng ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn. Khi tôi bước vào phòng họp, người ngồi đầu bàn, người sẽ phỏng vấn tôi, chính là ông sếp tầng 16. Tim tôi đập loạn nhịp. Một cảm giác sợ hãi và khó chịu bao trùm lấy tôi.
Anh ta vẫn cười theo cách khiến tôi khó chịu, cái nụ cười đó cứ khiến tôi rợn người, tôi tin rằng anh ta đang cười cợt tôi, cười cợt sự ngây thơ, khờ dại của tôi. Anh ta không hỏi nhiều, chỉ yêu cầu tôi trình bày dự án mà tôi đã chuẩn bị. Tôi cố gắng kìm nén sự lo lắng, tập trung vào bài thuyết trình của mình. Tôi trình bày về ý tưởng, về những thiết kế của tôi một cách rành mạch, rõ ràng.
Khi tôi kết thúc, anh ta vẫn im lặng, chỉ gật đầu nhẹ. Tôi không biết anh ta đang nghĩ gì, không biết liệu mình có được nhận vào làm hay không. Tôi cảm thấy bất an.
Bất ngờ, vài ngày sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi được nhận vào làm ở vị trí thiết kế. Tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng. Vui mừng vì mình đã có một công việc ổn định, một mức lương hấp dẫn. Lo lắng vì mình sẽ phải làm việc ở nơi đó, nơi có ông sếp tầng 16.
Tôi bắt đầu công việc với một tâm trạng dè chừng. Tôi cố gắng hạn chế giao tiếp với sếp, chỉ nói chuyện khi cần thiết. Tôi luôn giữ một khoảng cách an toàn với anh ta. Tôi không muốn mình bị cuốn vào những rắc rối không đáng có.
Dần dần, tôi nhận ra rằng, công việc thiết kế ở đây rất phù hợp với tôi. Tôi được làm những gì mình yêu thích, được thể hiện khả năng sáng tạo của mình. Đồng nghiệp cũng rất tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy mình đang dần hòa nhập vào môi trường làm việc mới.
Thế nhưng, nỗi ám ảnh về ông sếp tầng 16 vẫn luôn đeo bám tôi. Mỗi khi anh ta đi qua, mỗi khi anh ta nhìn tôi, tôi lại cảm thấy rợn người. Tôi vẫn tin vào những tin đồn, vẫn giữ nguyên định kiến của mình.
Cho đến một tối, trời mưa to như trút nước. Tôi tan làm, nhưng không bắt được xe. Xe buýt đã hết chuyến, và taxi thì không có chiếc nào trống. Tôi đứng co ro dưới mái hiên, lòng tôi tràn đầy sự tuyệt vọng. Tôi không biết phải làm sao.
Một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt tôi. Kính xe hạ xuống, và đó chính là ông sếp tầng 16. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt anh ta vẫn vậy, vẫn có chút gì đó khiến tôi khó chịu.
Anh ta mời tôi lên xe. “Trời mưa to lắm, lại muộn rồi, em không bắt được xe đâu. Lên xe đi, anh đưa em về.” Giọng anh ta trầm ấm, nhưng tôi vẫn cảm thấy một sự đề phòng. Tôi lưỡng lự. Tôi không muốn đi cùng anh ta. Nhưng trời mưa quá to, và tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tôi miễn cưỡng lên xe. Không gian trong xe rộng rãi, ấm áp, nhưng tôi vẫn cảm thấy một sự căng thẳng vô hình. Tôi ngồi sát vào cửa xe, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
Trong lúc đi, anh ta bất ngờ hỏi thẳng: “Em nghĩ anh biến thái lắm đúng không?” Câu hỏi của anh ta khiến tôi giật mình. Tôi không ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra câu đó. Tôi chưa kịp phản ứng, chưa kịp tìm lời để bao biện cho những định kiến của mình.
Anh ta nhìn tôi, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Nụ cười đó, lần này, lại không khiến tôi rợn người nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự bối rối, một sự ngạc nhiên.
Anh ta mở hộc xe và đưa cho tôi một quyển sổ. “Em xem đi.” Anh ta nói. Tôi cầm lấy quyển sổ, và chết lặng. Đó là quyển sổ lưu bút năm lớp 12 của tôi. Quyển sổ mà tôi tưởng chừng đã mất từ lâu.
Anh ta tiếp tục nói, giọng anh ta trầm ấm, đầy sự chân thành: “Sáu năm trước, anh nhặt được nó ở hội trường trường em, khi anh là thành viên nhóm hướng nghiệp đến giao lưu. Anh xin lỗi vì đã đọc. Nhưng anh thực sự ấn tượng với những ước mơ và kế hoạch em viết trong đó. Anh đã giữ nó, và luôn mong một ngày nào đó sẽ trả lại cho em.”
Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi không thể tin nổi vào tai mình. Anh ta đã giữ quyển sổ của tôi suốt sáu năm qua? Anh ta đã đọc những dòng tâm sự của tôi?
Anh ta kể tiếp: “Anh còn từng gặp em ở hội sách, buổi workshop về thiết kế nữa. Nhưng em không nhận ra anh. Em vẫn luôn chăm chú vào thế giới riêng của mình.” Tôi lắng nghe anh ta nói, và những mảnh ghép trong đầu tôi dần khớp lại. Tôi nhớ về những buổi hội sách, những buổi workshop mà tôi đã từng tham gia.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy sự dịu dàng. “Anh cũng là tài khoản N.K đó. Người thường xuyên góp ý thiết kế trong group em tham gia.” Tôi lại một lần nữa sững sờ. N.K là người mà tôi luôn ngưỡng mộ, người đã cho tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích trong công việc. Tôi không ngờ rằng, đó lại chính là ông sếp tầng 16.
Anh ta nói: “Anh không cười vì em ngốc. Anh cười vì em vẫn là cô bé năm xưa, sống tích cực và đầy hoài bão. Mình gặp nhau tận 3 lần đó, nó chỉ có thể là duyên phận.” Lời nói của anh ta như một làn gió mát lành xua tan đi những định kiến, những nỗi sợ hãi trong lòng tôi.
Tôi vô cùng bối rối. Tôi nhận ra cái nhìn mà tôi thấy “rợn” thực chất là cái nhìn của một người đã lặng lẽ theo dõi mình nhiều năm, bất ngờ gặp lại. Nụ cười mà tôi từng cho là “gian xảo” thực chất là nụ cười của một người đã tìm thấy điều mình trân trọng.
Những tin đồn, những định kiến mà tôi đã giữ bấy lâu nay, giờ đây tan biến như bong bóng xà phòng. Tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch, thật nông cạn khi đã đánh giá một con người qua những lời đồn thổi, qua những cái nhìn phiến diện.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt tôi tràn đầy sự ngạc nhiên, sự hối lỗi. Tôi không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy một sự rung động lạ thường trong lòng mình.
Tuy nhiên, tôi vẫn không biết nên tin hay không. Tôi sợ cảm xúc của mình bị lợi dụng. Tôi sợ một mối quan hệ bắt đầu bằng “duyên” sẽ chóng vỡ khi đối mặt với thực tế, đặc biệt khi anh là sếp của tôi. Tôi đã trải qua nhiều chuyện, và tôi không muốn mình lại bị tổn thương một lần nữa.
Tôi im lặng, không nói lời nào. Anh ta cũng im lặng, không thúc ép tôi. Anh ta chỉ lái xe, và thỉnh thoảng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Khi xe dừng trước cửa nhà tôi, tôi xuống xe. “Cảm ơn anh.” Tôi nói, giọng tôi nhỏ nhẹ. Anh ta chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Tôi bước vào nhà, lòng tôi vẫn còn bối rối. Tôi không thể nào tin được những gì vừa xảy ra. Tôi nhìn quyển sổ lưu bút trên tay, những dòng chữ của tôi, những ước mơ của tôi, tất cả đều hiện ra rõ ràng trước mắt.
Đêm hôm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi cứ trằn trọc, suy nghĩ về anh ta, về những lời anh ta nói. Tôi nhận ra rằng, anh ta không phải là người xấu, không phải là kẻ biến thái như tôi vẫn nghĩ. Anh ta là một người đàn ông tinh tế, sâu sắc, và có một trái tim ấm áp.
Tôi bắt đầu nhìn nhận lại bản thân, nhìn nhận lại những định kiến của mình. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, chúng ta quá dễ dàng đánh giá một con người qua những lời đồn thổi, qua những cái nhìn phiến diện. Và điều đó có thể khiến chúng ta bỏ lỡ những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Ngày hôm sau, tôi đi làm với một tâm trạng hoàn toàn khác. Tôi không còn dè chừng anh ta nữa. Tôi bắt đầu chủ động giao tiếp với anh ta, hỏi han anh ta về công việc, về cuộc sống. Anh ta cũng rất vui vẻ, nhiệt tình chia sẻ với tôi.
Dần dần, chúng tôi trở thành những người bạn thân. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện với nhau về công việc, về cuộc sống, về những ước mơ. Tôi nhận ra rằng, anh ta là một người đàn ông thông minh, hài hước, và rất chân thành.
Tôi bắt đầu có tình cảm với anh ta. Tình cảm ấy lớn dần theo thời gian, theo những buổi trò chuyện, theo những khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau. Tôi nhận ra rằng, mình đã yêu anh ta.
Tôi vẫn còn chút e ngại về mối quan hệ giữa sếp và nhân viên. Tôi sợ rằng, điều đó có thể ảnh hưởng đến công việc của tôi, ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta. Nhưng tình yêu của tôi dành cho anh ta đã vượt qua mọi nỗi sợ hãi.
Một ngày nọ, anh ta mời tôi đi ăn tối. Trong bữa ăn, anh ta nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy sự dịu dàng. “Anh yêu em.” Anh ta nói. “Anh biết, em có thể còn chút e ngại. Nhưng anh muốn chúng ta có thể tiến xa hơn. Anh muốn chúng ta có thể xây dựng một tương lai cùng nhau.”
Tim tôi đập loạn nhịp. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi không ngờ rằng, anh ta lại có thể nói ra lời đó. Tôi nhìn anh ta, và gật đầu. “Em cũng yêu anh.” Tôi nói, giọng tôi run run.
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Mối quan hệ của chúng tôi phát triển một cách tự nhiên, chân thành. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi điều, từ những ước mơ đến những nỗi sợ hãi. Chúng tôi luôn lắng nghe, luôn thấu hiểu, và luôn ủng hộ lẫn nhau.
Sau một thời gian hẹn hò, chúng tôi quyết định kết hôn. Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự chúc phúc của gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi không ngờ rằng, từ một người lao công, tôi lại có thể tìm thấy được tình yêu đích thực của đời mình, và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao, mà nằm ở những điều giản dị, ở tình yêu thương, ở sự thấu hiểu.
Anh ta vẫn là sếp của tôi ở công ty, nhưng ở nhà, anh ta là người chồng yêu thương tôi, là người bạn đồng hành của tôi. Chúng tôi cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Mẹ tôi cũng rất vui khi nhìn thấy tôi hạnh phúc. Bà thường xuyên đến thăm chúng tôi, và khen ngợi con rể mình là một người đàn ông tốt bụng, hiền lành. Bà nói, “Mẹ đã nói rồi, con đừng có nghe người ta đồn bậy.” Tôi mỉm cười, và ôm lấy mẹ. Tôi biết ơn mẹ đã luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Cuộc đời tôi giờ đây bình yên hơn rất nhiều. Tôi không còn cảm thấy bất an, không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi có một người chồng yêu thương, một công việc yêu thích, và một gia đình ấm áp. Tôi biết rằng, mình đã tìm thấy được hạnh phúc đích thực của mình.
Và tôi sẽ luôn giữ trong lòng bài học về sự thấu hiểu, về sự sẻ chia, và về tình yêu thương không điều kiện. Bởi vì, đó chính là những giá trị làm nên một cuộc sống hạnh phúc, bền vững.
Tôi đã từng trải qua những ngày tháng đầy định kiến và sợ hãi. Nhưng tôi đã vượt qua được tất cả. Tôi đã mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và tôi đã tìm thấy được hạnh phúc.
Tôi tin rằng, mỗi người phụ nữ đều có sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, dù có bao nhiêu thử thách, chúng ta vẫn có thể đứng lên, vẫn có thể làm lại. Và điều quan trọng nhất, là chúng ta phải luôn tin vào bản thân mình, và luôn trân trọng những gì mình đang có. Bởi vì, cuộc đời này luôn có những điều tốt đẹp đang chờ đợi chúng ta, chỉ cần chúng ta dám mở lòng đón nhận.
Tôi sẽ tiếp tục sống một cuộc đời có ý nghĩa, để không phụ lòng tin của chồng tôi, của mẹ tôi, và của chính bản thân tôi. Bởi vì, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình.