Hương là một người mẹ đơn thân sống cùng cậu con trai tám tuổi Tuấn. Từ bé, Tuấn đã ít nói, có phần khép kín nhưng gần đây cậu thay đổi một cá/ch lạ lùng. Không còn là đứa trẻ hay cười, hay hát như trước, cậu trở nên trầm lặng, mắt hay thâm quầng vì mất ngủ, bước đi lúc nào cũng dè dặt. Hương để ý nhiều hơn kể từ khi cô tình cờ nghe con thì thầm trong giấc mơ: “Đừng nhìn con nữa, con s/ợ!”
Một sáng khi chuẩn bị đưa Tuấn đến trường, Hương gọi: “Con vào phòng tắm rửa mặt đi, mẹ chờ.” Tuấn lưỡng lự đứng ngay trước cửa, quay lại níu áo mẹ: “Mẹ… mẹ có thể đứng ngoài cửa chờ con không?” Hương sững người: “Sao vậy con? Con tám tuổi rồi mà, mẹ không vào đâu, mẹ đứng ngoài bếp mà.” Tuấn vẫn không buông tay, ánh mắt van nài: “Con không muốn ở một mình, mẹ đừng đi xa nhé.” Hương gật đầu, cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
Sau khi con vào trong và khóa trái cửa, cô ghé tai sát nghe. Trong phòng tắm không có tiếng hát nghêu ngao như mọi ngày, chỉ có tiếng nước chảy chậm rãi và tiếng bước chân nhỏ giẫm nhẹ trên sàn gạch. Rồi tiếng khóa lá/ch cá/ch vang lên. Tuấn mở hé cửa, mắt vẫn nhìn xuống chân, lí nhí: “Con xong rồi.”
Buổi tối khi cả hai mẹ con cùng ăn cơm, Hương cố gắng khơi chuyện: “Con yêu, có chuyện gì khiến con l/o lắ/ng à? Ở trường có ai làm phiền con không?” Tuấn im lặng. Một lúc sau, cậu hỏi nhỏ: “Mẹ, có phải ai đó có thể nhìn lên qua ống nước không?” Hương ngạc nhiên: “Ý con là sao?” Tuấn lắc đầu, tiếp tục ăn nhưng rõ ràng là cậu bé đang lo s/ợ điều gì đó. Hương b/ắt đầu suy nghĩ: “Có thể con bị ai b/ắt nạt ở trường hay là bị dọa m/a?” Cô không dám nghĩ đến những chuyện tệ hơn.
Ngày hôm sau, Hương ghé thăm trường. Cô gặp cô giáo chủ nhiệm của Tuấn, cô Thảo, một phụ nữ hiền hậu ngoài 40. “Chị thấy gần đây Tuấn thay đổi, ít nói và có vẻ s/ợ hãi điều gì đó. Em có để ý gì không?” Cô Thảo suy nghĩ rồi đáp: “Thật ra em cũng thấy Tuấn hay ngồi cuối lớp, thỉnh thoảng cứ nhìn ra cửa sổ. Em hỏi thì chỉ nói mệt, không muốn nói chuyện, nhưng không có bạn nào b/ắt nạt cả.” Hương cảm ơn rồi ghé qua phòng y tế. Y tá học đường, bá/c sĩ Dũng, cũng lắc đầu: “Tôi kiểm tra thể chất không có dấu hiệu tổn thương nào. Bé có vẻ lo âu nhẹ, có thể do thay đổi tâm lý lứa tuổi.” Hương bước ra khỏi trường, lòng nặng trĩu.
Một đêm nọ, khi Hương đang lau chén, Tuấn la h/ét thất thanh trong phòng ngủ: “Mẹ ơi! h/ắn lại nhìn con kìa! h/ắn nhìn con!” Hương chạy vào, ôm chầm lấy con trai đang toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch: “Ai vậy con? Ai nhìn con?” “Từ dưới lỗ! Dưới cái lỗ sàn nhà tắm!” Hương ngỡ ngàng, không biết nói sao. Cô bế con sang ngủ cùng giường, ôm thật chặt: “Chắc con mơ thôi, sáng m/ai mẹ sẽ kiểm tra.” Tuấn r/un lên, lặp lại như một lời khẳng định: “Không phải mơ! Con thấy rõ lắm!”
Sáng sớm, khi Tuấn vẫn còn ngủ, Hương vào phòng tắm. Cô cúi xuống nhìn cái lỗ thoát nước nhỏ. Không thấy gì ngoài chút cặn bẩn và sàn gạch cũ kỹ. Nhưng khi cô ghé sát lại, một làn hơi lạnh từ đâu phả lên khiến da cô nổi gai ốc. Cô vội bật đèn sáng hơn, lắc đầu xua tan cảm giá/c mơ hồ.
Buổi chiều, Hương rủ Tuấn sang nhà hàng xóm để cậu bé được tạm xa căn phòng tắm đáng s/ợ. Bà Hằng, một người phụ nữ tr/ung niên sống tầng trên, vui vẻ mời hai mẹ con dùng kẹo lạc với trà nóng: “Cháu Tuấn, hôm nay sao trông buồn quá vậy?” Hương thở dài: “Cháu hay mơ thấy á/c mộng, hình như nó s/ợ ai đó đang theo dõi.” Bà Hằng nhíu m/ày: “Cô từng nghe ở tầng dưới có một người đàn ông sống một mình trông bí ẩn lắm, nhưng gần đây thì không thấy nữa, chắc chuyển đi rồi.” Hương chớp mắt: “Tầng dưới là căn hộ số 103 phải không ạ?” “Đúng vậy. Cửa thường khóa kín mít. Người ta gọi ông ta là Phúc vì chẳng ai thấy rõ mặt bao giờ.”
Tối hôm đó, Hương đặt một chiếc máy quay nhỏ trong phòng khá/ch để an tâm, nhưng khi xem lại đoạn ghi hình sáng hôm sau, cô không thấy gì bất thường. Tuy nhiên, nỗi bất an vẫn không bi/ến m/ất. Tuấn b/ắt đầu có biểu hiện trầm cảm. Cậu không muốn đến trường, không chịu đi vệ sinh một mình và thường xuyên giật mình trong giấc ngủ. Hương nhận ra nỗi s/ợ của con không phải là tưởng tượng.
Một buổi tối khá/c, khi chuẩn bị tắm cho con, Hương bật đèn trong nhà tắm thì nhận ra ánh sáng nhấp nháy vài lần rồi phụt tắt. Cô cau m/ày: “Chắc đèn hỏng để mẹ gọi thợ đến kiểm tra nhé.” Tuấn đứng nép sau lưng mẹ, thì thầm: “Không phải đèn đâu mẹ! h/ắn làm vậy đó!” Hương rùng mình.
Sáng hôm sau, Hương gọi một thợ điện nước quen biết đến kiểm tra. Ông Thịnh, người gốc Thanh Hóa, ngoài 50, lành tính và hay cười: “Chị cứ để tôi kiểm tra phần thoát nước và đèn. Nhà cũ thường hay gặp mấy chuyện như vậy.” Hương gật đầu, cố giấu vẻ l/o lắ/ng.
Trong lúc Thịnh cúi xuống tháo nắp sàn chỗ thoát nước, ông khựng lại. Đèn pin trên trán ông lia xuống một vết tròn nhỏ có dấu hiệu bị khoét thủ công, như thể được tạo nên từ mặt dưới lên. “Hương, lỗ này không bình thường đâu. Có thể ai đó đã đục từ tầng dưới lên.” Hương sững người: “Tầng dưới là căn hộ bỏ trống!”
Thịnh nghiêm mặt: “Tôi nghĩ chị nên gọi công an.”
Hương nắm chặt tay, tim đ/ập liên hồi khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng trên mặt ông Thịnh. “Chú nói thật chứ? Có thể ai đó cố ý đục từ bên dưới à?”
“Chính xá/c. Tôi làm nghề 30 năm rồi, không thể nhầm. Lỗ đó không tự nhiên. Còn nữa”, ông chiếu đèn pin vào phần dưới bồn tắm, “chỗ này có dấu xước mới và đây, dây điện cũ bị ai đó rút ngầm.”
Hương cảm thấy lạnh sống lưng: “Chú… chú nghĩ có người từng… từng đặt thứ gì đó ở đó không?” Thịnh nhìn cô, không trả lời thẳng nhưng ánh mắt ông nói lên tất cả: “Tôi nghĩ chị nên báo công an ngay.” Hương gật đầu, cầm lấy điện thoại, tay r/un bấm số.
Trong lúc đợi công an, cô bấm bụng gọi Tuấn sang nhà bà Hằng một lúc để con không bị ảnh hưởng, dù cậu bé giãy nảy không muốn rời xa mẹ. Hương đành dỗ: “Chỉ một chút thôi, mẹ hứa, mẹ cần xử lý vài chuyện.” Tuấn níu tay mẹ, lí nhí: “h/ắn… h/ắn đang ở dưới đó. Mẹ đừng để h/ắn leo lên.” Câu nói khiến ông Thịnh quay phát lại.
Công an đến sau đó không lâu. Một sĩ quan tên Sơn, cao lớn, da rám nắng, dẫn đầu nhóm kiểm tra. Sau khi nghe Thịnh tường thuật, họ quyết định phá khóa căn hộ tầng dưới. Căn hộ số 103 im lặng lạ thường. Lớp bụi dày bám đầy tay nắm cửa. Khi ổ khóa bị phá, cánh cửa hé mở, kêu cọt kẹt, mùi ẩm mốc tỏa ra. Hương đứng trên hành lang, tim như ngừng đ/ập. Bên trong, công an lần lượt kiểm tra từng phòng. Một lúc sau, tiếng gọi vang lên từ trong phòng ngủ: “Sếp! Anh nên xem cái này!” Hương nghe tiếng bước chân dồn dập rồi là tiếng Sơn thốt lên: “Trời ơi!” Một viên công an trẻ bước ra, mặt t/ái đi nói với Hương: “Chị nên ngồi xuống.” Hương lắc đầu: “Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra.”
Sơn đành đưa cô vào căn phòng ngủ nhỏ, bày biện như một xưởng điện tử mini. Trên sàn, sát mép tường, có một lỗ tròn chính là nơi thông lên phòng tắm nhà cô. Và ngay tại đó, một chiếc máy quay siêu nhỏ có dây nối ngầm đang hướng thẳng lên phía trên. “Chúng tôi sẽ niêm phong toàn bộ”, Sơn nói giọng trầm lại. “Căn hộ này thuộc sở hữu cá nhân tên Tú. h/ắn sống một mình. Hồ sơ cũ cho thấy từng bị tố cáo quấy rối trẻ vị thành niên.” Hương không thốt nên lời. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông từng mỉm cười với mình trong thang máy, râu quai nón, áo sơ mi xám, tay xá/ch túi đồ siêu thị, ánh mắt không thể đoán được.
Buổi tối, Hương đón Tuấn về nhà sau khi công an rời đi. Căn nhà như trở nên xa lạ. Cô ôm lấy con trai: “Tuấn, mẹ tin con rồi. Mẹ x/in l/ỗi vì đã không tin sớm hơn.” Cậu bé nấc nhẹ, áp mặt vào ngực mẹ: “h/ắn ở dưới thật mà!” Hương không biết làm gì hơn ngoài việc nắm chặt cậu bé vào lòng.
Sáng hôm sau, Sơn quay lại. Anh đem theo một ổ cứng được tháo từ căn hộ 103: “Có vẻ như máy quay nối với ổ cứng này, nhưng dữ liệu đã bị mã hóa. Chúng tôi sẽ nhờ bên kỹ thuật giải mã. h/ắn có còn sống ở đây không?” “Không. Hàng xóm xá/c nhận không thấy h/ắn trong gần ba tuần nay. Rất có thể h/ắn đã bỏ trốn sau khi biết máy quay bị phát hiện.” Hương đưa mắt nhìn căn hộ bên dưới qua cửa sổ hành lang, thấy công an đang dán niêm phong mới. Sơn tiếp: “Chị và con nên tạm thời chuyển đi nếu cảm thấy không an toàn.” Hương gật đầu, nhưng cô biết mình không thể chạy mãi. Cô cần hiểu rõ hơn, cần biết những gì đã xảy ra để bảo vệ con mình.
Đêm hôm đó, Tuấn lại gặp á/c mộng. Cậu ngồi bật dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa: “Mẹ! h/ắn đứng trong gương!” Hương ôm con, dỗ dành: “Chỉ là mơ thôi con yêu.” Tuấn nhìn mẹ, mắt tròn hoảng s/ợ: “Không phải mơ! h/ắn thì thầm: ‘T/ao biết m/ày đang nhìn!’” Hương im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô hiểu, với trẻ con, những ám ảnh kiểu này ăn sâu đến mức không thể phân biệt đâu là thật, đâu là mộng.
Sáng hôm sau, Hương quyết định không thể chần chừ thêm. Cô liên hệ lại với ông Thịnh để cùng công an quay lại hiện trường. Lần này với đầy đủ giấy tờ để kiểm tra kỹ toàn bộ hệ thống kỹ thuật giữa hai căn hộ. Ông Thịnh m/ang theo dụng cụ chuyên dụng: máy khoan, đèn soi công nghiệp, thiết bị phát hiện tia hồng ngoại và cả máy đo độ ẩm – những công cụ cần thiết để kiểm tra những vị trí nghi vấn. “Tôi thấy khó hiểu Hương à”, ông vừa gỡ từng viên gạch quanh chân bồn tắm vừa nói, “h/ắn làm mọi thứ rất kín kẽ, nếu chị không gọi tôi chắc cũng chẳng ai để ý tới cái lỗ ấy đâu.” Hương đứng sát bên, tay nắm chặt lấy vạt áo: “Tôi không dám tưởng tượng điều gì đã xảy ra nếu con tôi không lên tiếng. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao lại là chúng tôi? Tại sao lại là Tuấn?”
Thịnh trầm giọng: “Vì thằng bé yếu đuối và dễ tổn thương. Và vì chị sống một mình. Đám khốn kiểu đó luôn chọn mục tiêu dễ dàng nhất.” Một công an trẻ trong đội điều tra lên tiếng: “Phía bên dưới lỗ đục không chỉ có dây điện đâu. Tôi phát hiện dấu cắt laser. h/ắn dùng máy khoét cực kỳ chuyên nghiệp như thể từng làm kỹ thuật viễn thông.” Thịnh gật đầu, xá/c nhận: “Chính xá/c. Cá/ch khoét gọn và sạch thế này người thường không làm được.”
Hương quay sang Sơn: “Nếu h/ắn là dân chuyên nghiệp sao lại để lại máy quay dễ bị phát hiện thế?” Sơn đáp khẽ: “Vì h/ắn chắc ch/ắn rằng không ai phát hiện. Căn hộ tầng dưới được đăng ký dưới tên h/ắn nhưng không ai kiểm tra. h/ắn biết rõ luật, biết công an cần lệnh khám x/ét, biết căn hộ bị bỏ trống không bị ai để ý. h/ắn sống dựa vào bóng tối và khoảng trống trong hệ thống pháp luật.” Hương nhắm mắt, bàn tay đặt lên tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm, như cố cảm nhận sự hiện diện đáng s/ợ đã từng tồn tại ngay bên dưới.
Ngay trong buổi chiều, đội điều tra xin được lệnh phá khóa tủ điện tầng hầm của tòa nhà để kiểm tra toàn bộ hệ thống dây nối. Khi mở được, tất cả cùng c///hết lặng. Một ổ dây rối rắm như mạng nhện hiện ra, được giấu khéo léo sau bảng điều khiển chính. Và nổi bật trong đống dây ấy là một bộ pin sạc dự phòng lớn, chuyên dụng cho thiết bị quay lén, cùng hệ thống chuyển tiếp dữ liệu không dây. Lâm lẩm bẩm: “Đây là cấp độ chuyên nghiệp. h/ắn không cần điện lưới cũng quay được, chỉ cần ổ cứng và pin.” Một công an khá/c rút ra một tấm thẻ nhớ SD được giấu kẹp dưới thanh sắt. Sơn nói: “m/ang về phòng kỹ thuật, ưu tiên giải mã càng sớm càng tốt.” Hương nhìn toàn cảnh, miệng khô khốc: “Có khi nào h/ắn từng theo dõi cả người khá/c trước tôi?” Sơn gật đầu, ánh mắt tối sầm: “Chúng tôi đang mở rộng phạm vi, nhưng h/ắn xóa dấu vết rất kỹ. Có thể đã làm chuyện này từ nhiều năm trước.”
Sáng hôm sau, Hương đến công an quận để trực tiếp gặp Sơn và đội kỹ thuật. Họ cho cô xem một số ảnh chụp từ video được khôi phục. Một số khung hình cho thấy hình ảnh phòng tắm từ trên xuống, thậm chí còn có cả tiếng động: tiếng nước chảy, tiếng Tuấn hát khe khẽ rồi im bặt khi cậu bé quay nhìn xuống sàn. Hương nắm chặt tay khi thấy ánh mắt con trong một bức ảnh: hoảng hốt, đẫm nước đúng khoảnh khắc cậu bé có lẽ đã nhận ra mình đang bị nhìn. “Chúng tôi sẽ dùng cá/c đoạn clip này để yêu cầu lệnh truy nã toàn quốc”, Sơn nói, “và đưa thông tin lên hệ thống của Interpol.”
“h/ắn có thể đã trốn sang biên giới”, Lâm chen vào. “h/ắn có thể căn cước đăng ký tại Hải Phòng và hộ chiếu vẫn còn hiệu lực. Khả năng cao h/ắn đang tìm cá/ch rời khỏi Việt Nam.” Hương bần thần: “Chúng tôi… chúng tôi còn bao nhiêu thời gian?” Sơn đáp: “Chúng tôi sẽ hành động nhanh nhất, nhưng chỉ cần chuẩn bị tinh thần, có thể sẽ kéo dài.”
Chiều hôm đó, một cuộc họp dân cư nhỏ được tổ chức tại khu chung cư. Trưởng ban quản lý tòa nhà, ông Bảo, phát biểu: “Sau vụ việc xảy ra tại căn hộ 103, chúng tôi quyết định kiểm tra toàn bộ hệ thống thoát nước và sàn cá/c phòng tắm trong tòa nhà.” Một số cư dân tỏ ra bà/ng ho/àng. Bà Hằng cũng lên tiếng: “Chúng ta từng sống cạnh một kẻ như thế suốt bao lâu mà không biết?” Một người đàn ông tr/ung niên tên Khôi chen vào: “Tôi từng thấy h/ắn m/ang mấy cái thùng điện tử về nhà, nhưng tôi nghĩ là hàng kỹ thuật thôi.”
Hương đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng cứng rắn: “Đừng ai nghĩ chuyện này là của riêng tôi. Đây là một hồi chuông cảnh tỉnh. Nếu cá/c anh chị có con cái, hãy kiểm tra lại mọi thứ trong nhà mình. Tôi từng chủ quan, và giờ con trai tôi m/ang theo nỗi s/ợ mỗi ngày.” Cả phòng họp lặng đi.
Tối đó, Tuấn từ chối tắm. Cậu bé ngồi co lại trong góc giường, hai tay bịt tai, miệng lẩm bẩm: “Con không muốn h/ắn nghe thấy con.” Hương ngồi xuống, nhẹ nhàng: “h/ắn không còn ở đây nữa, mẹ đã khóa hết mọi chỗ, mẹ đã bảo vệ con.” Tuấn bật kh/óc, ôm mẹ thật chặt: “Mẹ đừng bỏ con! Đừng để con ở một mình!” Hương vỗ nhẹ vào lưng con: “Không ai bỏ con cả. Mẹ hứa mẹ sẽ bảo vệ con đến cùng.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Sơn đứng bên ngoài, mặt căng thẳng: “Chúng tôi có tin mới. Có thể h/ắn đang ở Quảng Ninh. Một máy quay đường phố ghi được hình h/ắn đi qua cá/ch đây hai ngày.” Hương ngẩng lên: “Có nghĩa là h/ắn vẫn còn trong nước và h/ắn m/ang theo một chiếc ba lô có thể là thiết bị kỹ thuật. Chúng tôi đang phối hợp với công an khu vực.” Hương nắm tay Tuấn đang ngái ngủ, trái tim đ/ập mạnh. Cô biết bóng tối chưa kết thúc, nhưng ít nhất cô không còn một mình.
Hương ngồi bất động trên ghế sofa, tay vẫn nắm chặt tay Tuấn. Tin tức từ Sơn như một cơn gió lạnh thổi qua tim cô. Gã đàn ông ấy, kẻ đã theo dõi con cô qua chiếc lỗ thoát nước phòng tắm, vẫn đang tự do đi lại ngoài kia và m/ang theo cả một chiếc ba lô chứa thiết bị quay lén. Cô nắm tay Tuấn mạnh hơn một chút, như thể s/ợ con bi/ến m/ất bất cứ lúc nào. “Anh có chắc là h/ắn?”, Hương nhìn thẳng vào Sơn, giọng nghèn nghẹn.
“Hình ảnh ghi lại chưa thật rõ mặt, nhưng vóc dáng, dáng đi, quần áo đều trùng khớp với mô tả của cá/c nhân chứng và cả hình ảnh trong hồ sơ. Chúng tôi đang phối hợp cùng lực lượng tỉnh Quảng Ninh truy tìm h/ắn.”
“Tôi… tôi không hiểu tại sao một kẻ như vậy lại chưa từng bị b/ắt. h/ắn từng bị tố cáo mà.”
Sơn thở dài, anh rút từ cặp tài liệu ra một sấp hồ sơ, lật ra một tờ có dấu đỏ lưu trữ: “Không đủ chứng cứ.” Rồi đặt trước mặt Hương: “Tú, sinh năm 1978 tại Hải Phòng, là con trai duy nhất của một cặp vợ chồng giáo viên đã nghỉ hưu. h/ắn từng học kỹ thuật điện tử tại Đại học Bá/ch Khoa Hà Nội, xếp loại giỏi. Sau đó làm việc cho một công ty an ninh tư nhân tên Sao Việt – đó là nơi h/ắn học được cá/ch cài đặt, ngụy trang, thu phát tín hiệu không dây.” Hương cắn môi: “Và sau đó h/ắn bị công ty sa thải sau khi có một phụ nữ tố cáo rằng h/ắn từng cài máy quay trong phòng thay đồ khi đang bảo trì hệ thống, nhưng vì thiếu bằng chứng h/ắn không bị truy tố. Từ đó h/ắn b/ắt đầu chuyển chỗ ở liên tục: Ninh Bình, Hà Nam, Hưng Yên và cuối cùng là Hà Nội.”
Lâm, người hạ sĩ trẻ, nói thêm: “Ở Hưng Yên, một vụ tố cáo khá/c từ bà mẹ đơn thân tên Ánh. Con gái bà khi ấy 8 tuổi kể lại việc có ai đó rình lén khi bé đi tắm, nhưng lần ấy kiểm tra căn hộ không phát hiện gì cụ thể và Tú chối sạch. Bà Ánh cũng không theo đuổi vụ kiện đến cùng.” Hương gằn giọng: “Bao nhiêu đứa trẻ đã phải chịu nỗi s/ợ như Tuấn trong khi h/ắn vẫn ung dung ngoài kia?” Lâm im lặng. Sơn gật đầu chậm rãi, vẻ mặt đanh lại: “Lần này sẽ không như vậy nữa. Chúng tôi đã có dữ liệu từ ổ cứng máy quay cùng cá/c đoạn clip khôi phục được. Chỉ cần b/ắt được h/ắn là đủ truy tố.” Hương ngồi thở ra, mắt nhìn xa xăm. Trong đầu cô thấy lại từng ánh mắt mà Tú đã nhìn mình suốt những lần chạm mặt trong thang máy, ánh mắt lạnh băng, lịch sự giả tạo. h/ắn từng mỉm cười: “Chỉ cần giúp gì cứ gọi tôi nhé, tôi ở ngay dưới chị.” Cô từng thấy điều đó là lịch thiệp, giờ đây nó là một câu dọa dẫm.
Hôm sau, Hương được mời lên làm việc với một chuyên gia phân tích dữ liệu số, bà Vân, 52 tuổi, người gốc Thái Bình, có gần 30 năm kinh nghiệm xử lý tội phạm công nghệ cao. Trong căn phòng kín với nhiều màn hình, Vân chỉ vào một khung hình, dừng lại giữa video: “Đây là hình ảnh Tuấn đang mặc bộ đồ ngủ có in hình cáo. Chúng tôi xá/c nhận đoạn này được quay khoảng 6 tháng trước. Máy quay hoạt động vào lúc 2 giờ 13 sáng.” Hương cảm thấy dạ dày thắt lại: “Lúc đó tôi nghĩ con tôi chỉ tỉnh dậy vì tiểu đêm, nhưng hóa ra h/ắn đã canh từng hành động nhỏ như vậy.” Vân gật đầu: “Hệ thống của h/ắn gồm bốn phần: máy quay ngụy trang dưới sàn, dây dẫn lên hộp tiếp sóng dưới tủ điện tầng hầm, bộ lưu trữ nối với ổ cứng và một phần mềm phát hiện chuyển động tự động ghi hình. Nghĩa là h/ắn không cần ngồi xem trực tiếp, chỉ cần lưu lại đúng khoảnh khắc có người vào phòng tắm.” Hương rùng mình: “Chuyện này không phải lần đầu?” “Không. Chúng tôi đang kiểm tra hơn 400 tệp. Một số có dấu hiệu bị mã hóa sâu hơn, có thể chứa dữ liệu về cá/c nạn nhân khá/c.” Hương gần như thì thầm: “Nhưng tại sao h/ắn làm vậy, chỉ để nhìn?” Vân nhìn cô, ánh mắt trùng xuống: “Với loại tội phạm này, việc rình rập là cả một khoái cảm. h/ắn không cần tiếp xúc, chỉ cần được biết rằng nạn nhân không hay biết. Cảm giá/c kiểm soát, chi phối chính là thứ h/ắn nghiện.”
Trong khi đó, công an Quảng Ninh gửi về một bản báo cáo ngắn: một người đàn ông được cho là Tú đã thuê một căn phòng nhỏ ở vùng ven biển bằng giấy tờ giả. h/ắn trả tiền mặt, không để lại số điện thoại. Lúc kiểm tra, chủ nhà cho biết ông ta rất lịch sự, trầm tính, chỉ m/ang theo máy tính và một chiếc vali. Ngay lập tức đội truy b/ắt được điều động. Hương nhận được thông báo nhưng cô biết dù có b/ắt được h/ắn, vết sẹo trong lòng Tuấn sẽ không dễ dàng lành lại.
Tối hôm đó, Tuấn lại mơ. Cậu ngồi bật dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa: “Mẹ! h/ắn đứng trong gương!” Hương ôm con, dỗ dành: “Chỉ là mơ thôi con yêu.” Tuấn nhìn mẹ, mắt tròn hoảng s/ợ: “Không phải mơ! h/ắn thì thầm: ‘T/ao biết m/ày đang nhìn!’” Hương im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô hiểu với trẻ con, những ám ảnh kiểu này ăn sâu đến mức không thể phân biệt đâu là thật, đâu là mộng.
Sáng hôm sau, Sơn gọi điện, giọng anh đầy căng thẳng: “Chúng tôi phát hiện h/ắn tại một trạm xe buýt gần biên giới Lạng Sơn. h/ắn đang tìm cá/ch vượt sang Tr/ung Quốc.” Hương bật dậy: “b/ắt được chưa?” “Đang truy đuổi. h/ắn bỏ lại ba lô, bên trong có một ổ cứng khá/c. Chúng tôi nghi h/ắn m/ang theo bản sao dữ liệu.” Cô cảm thấy tim mình muốn ngừng đ/ập. Cùng lúc Lâm gửi thêm tin nh/ắn: “Ổ cứng trong ba lô chứa hơn 800 GB video. Nhiều đoạn liên quan đến cá/c nạn nhân chưa xá/c định. Có thể là bằng chứng về cá/c vụ ở cá/c tỉnh khá/c.” Hương ngồi lặng trước màn hình điện thoại. Bên cạnh, Tuấn đang chơi xếp hình. Cậu bé quay sang mẹ: “h/ắn sẽ không về nữa phải không mẹ?” Hương đặt tay lên vai con, khẽ gật đầu, miệng cố mỉm cười: “Không đâu, h/ắn không bao giờ chạm đến con được nữa.” Nhưng trong lòng cô, nỗi s/ợ vẫn lẩn quất như chiếc bóng chưa tan.
Buổi sáng thứ sáu, ánh nắng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ nhưng không đủ để xua tan cảm giá/c lạnh lẽo trong căn hộ. Hương rót ly sữa ấm đặt trước mặt Tuấn. Cậu bé không động đến, cái thìa nhỏ trong tay khẽ r/un. Ánh mắt không rời khỏi chiếc khăn trải bàn có hoa văn sơn màu. “Tuấn, mẹ biết con s/ợ, nhưng hôm nay bá/c sĩ Ngọc sẽ chỉ trò chuyện nhẹ nhàng thôi. Không ai ép con điều gì cả.” Hương ngồi xuống đối diện, ánh mắt dịu lại. Tuấn mím môi rồi khẽ gật đầu.
Ngọc đón hai mẹ con tại phòng khám tâm lý tư nhân ở quận Thanh Xuân, Hà Nội. Bà mặc một chiếc áo len màu be, gương mặt luôn giữ nụ cười nhẹ. Sau vài câu xã giao, bà dẫn Tuấn vào phòng riêng, tường màu xanh nhạt, ánh sáng dịu, đồ chơi gỗ bày ngay ngắn. Hương ngồi ngoài l/o lắ/ng nhìn đồng hồ, từng phút trôi qua. Khoảng 40 phút sau, Ngọc bước ra, mặt trầm lặng. “Cháu có nói gì không ạ?”, Hương bật dậy.
Ngọc gật nhẹ: “Có. Và tôi nghĩ chị nên nghe, nhưng cần chuẩn bị tinh thần.” Hương nắm chặt quai túi xá/ch. Bà Ngọc mở bản ghi âm rồi nói: “Tôi đã hỏi bằng tranh vẽ để cháu dễ thể hiện. Đầu tiên cháu vẽ phòng tắm, sau đó là cái lỗ thoát nước rồi cháu vẽ một con mắt, chỉ một bên, chồi lên từ dưới sàn. Cháu nói con thấy nó lần đầu lúc đang tắm nhưng không dám la vì mẹ đang nói chuyện điện thoại.” Hương ôm ngực, hơi thở nghẹn lại: “Lần thứ hai cháu kể mắt đó nhìn chằm chằm con như thể nó gi/ận d/ữ, con tắt đèn ngồi co lại, sau đó nó bi/ến m/ất.” Ngọc tiếp tục, giọng đều đều: “Và lần thứ ba, Tuấn nói rõ: ‘Nó nhìn con lâu lắm, lâu đến mức con muốn gào nhưng con s/ợ nếu gào nó sẽ đục cái lỗ to hơn và chui lên’.” Hương bật kh/óc. Ngọc đặt tay lên vai cô: “Cháu không bị ảo giá/c, đó là trải nghiệm thực. Cháu nhớ chi tiết, cảm xúc rõ ràng. Cháu cũng kể trước đó vài lần trong thang máy chú tầng dưới hỏi con thích tắm lúc mấy giờ?” Hương há hốc miệng: “h/ắn từng nói chuyện với Tuấn?” “Có vẻ như vậy. Cháu s/ợ nhưng không dám nói với mẹ vì nghĩ mẹ sẽ không tin, cháu cảm thấy nếu kể ra sẽ bị tr//á/ch là tưởng tượng.” Hương ôm mặt, ngồi sụp xuống ghế: “Tôi đã không bảo vệ được con!” Ngọc lắc đầu: “Không ai nghĩ một người hàng xóm lại là á/c quỷ, không ai hình dung được.” Hương nhìn qua ô cửa phòng, thấy Tuấn đang ngồi tô màu. Bàn tay nhỏ bé cầm bút xanh vẽ những đường lượn quanh một căn nhà.
Khi về đến nhà, Hương không nói nhiều. Cô ôm con vào lòng, hôn lên trán, thì thầm: “Con không cần giữ im lặng nữa. Mọi chuyện mẹ đã biết.” Tuấn dụi mặt vào cổ mẹ: “Con tưởng mẹ sẽ giận?” “Không. Mẹ chỉ hối hận vì đã không tin sớm hơn.”
Chiều cùng ngày, công an gửi thông báo mới: một đội tuần tra ở vùng núi gần Lạng Sơn phát hiện một người đàn ông có biểu hiện lần tránh kiểm tra. Dáng người, tóc râu đều trùng khớp với đặc điểm nhận dạng Tú. Hương nhận được cuộc gọi từ Sơn: “Chúng tôi đang tiến hành xá/c minh. h/ắn không m/ang giấy tờ t/ùy thân nhưng có một túi sá/ch với thiết bị kỹ thuật.” “h/ắn có kháng cự không?” “Chưa, nhưng h/ắn im lặng không khai gì.” Hương buông điện thoại, lòng dậy sóng. Cô bước đến cửa phòng tắm, nhìn xuống cái lỗ đã được chát xi măng kín mít. Bao nhiêu ngày tháng qua, con cô đã sống trong nỗi ám ảnh từ cái lỗ nhỏ đó, một cái lỗ tưởng chừng vô hại.
Rạng sáng, khi trời còn chưa rõ mặt, Hương thức dậy vì tiếng bước chân lạch cạch ngoài hành lang. Cô mở hé cửa, thấy Tuấn đứng đó, ôm thú bông, mắt ướt: “Mẹ, con không ngủ được, con lại thấy h/ắn thì thầm trong mơ.” Hương quỳ xuống, ôm con: “Không sao, giấc mơ không thật. h/ắn không thể chạm vào con nữa.” “Nhưng h/ắn vẫn nhìn!” Hương nắm lấy vai con, ánh mắt kiên quyết: “Con hãy nhìn mẹ. h/ắn không còn nhìn ai được nữa. Con có thể h/ét lên, có thể nói ra, và có mẹ, có công an, có bá/c sĩ Ngọc. Chúng ta sẽ không im lặng thêm nữa!” Tuấn khẽ gật đầu, ôm chặt mẹ. Lần đầu tiên cậu không kh/óc khi nhắc đến h/ắn.
Trưa hôm đó, công an chính thức xá/c nhận danh tính người bị b/ắt tại Lạng Sơn là Tú. h/ắn đã thay tên giả là Tài và thuê một căn nhà gỗ trong rừng với lý do muốn sống ẩn dật, viết sá/ch. Bên trong nhà, ngoài lương thực và một laptop, họ phát hiện một bản đồ chằng chịt đánh dấu nhiều khu dân cư và một danh sá/ch in tên phụ nữ sống đơn thân cùng con nhỏ ở cá/c thành phố khá/c nhau. Lâm, hạ sĩ trẻ, báo lại: “Danh sá/ch có hơn 30 cái tên, cả ở Hà Nội, Hải Phòng, Khánh Hòa. Có thể h/ắn đang lên kế hoạch cho cá/c vụ tiếp theo.” Hương rùng mình: “h/ắn không chỉ là một kẻ bệnh hoạn, h/ắn là một hệ thống tội á/c di động!” Sơn gật đầu: “Và lần này h/ắn không thoát.”
Tối hôm đó, Hương cho Tuấn ngủ sớm. Cậu bé hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, nếu sau này con kể chuyện này cho bạn con, có ai tin không?” Hương xoa tóc con: “Có, vì con là người dũng cảm, con đã dám đối diện với thứ mà người lớn còn không nhìn thấy. Nhưng có lúc con s/ợ đến mức muốn bi/ến m/ất.” Hương nghẹn lời rồi nói thật khẽ: “Nếu con bi/ến m/ất, mẹ sẽ đi tìm con bằng mọi giá. Nhưng mẹ tin con sẽ không cần phải trốn nữa. Giờ con có thể đứng thẳng nhìn lại và biết rằng con đã vượt qua.” Tuấn im lặng rồi nói nhỏ: “h/ắn không còn nhìn con được nữa đúng không?” Hương mỉm cười, rơi nước mắt: “Không, h/ắn không còn nhìn ai được nữa.”
Tr/ung tâm điều tra tội phạm công nghệ cao tại Hà Nội những ngày này hoạt động hết công suất. Hơn 10 công an và chuyên gia ngồi quay quanh một dãy máy tính, phân tích từng đoạn video, từng dòng mã hóa được giải ngược từ ổ cứng mà Tú m/ang theo. Trên màn hình lớn, từng đoạn ghi hình được chiếu lại: có căn hộ, có phòng tắm, có cả trẻ em đang chơi đùa, cười nói trong những khoảnh khắc đời thường. Nhưng ống kính quay trộm khiến tất cả nhuố//m màu bệnh hoạn. Vân, chuyên gia từng làm việc với Hương, đứng bật dậy, cầm bản in một đoạn em/ail được khôi phục: “h/ắn từng gửi dữ liệu này cho một người tên Đạt có IP từ Tr/ung Quốc. Có vẻ là khá/ch hàng mua lại cá/c đoạn quay.” Sơn cau m/ày: “h/ắn không chỉ theo dõi mà còn buôn bán video. Khả năng rất cao. Và nếu đúng, đây không còn là vụ xâm phạm đời tư nữa, đây là một mạng lưới tội phạm tình dục trẻ vị thành niên có tổ chức.” Lâm chen vào: “Em vừa đối chiếu cá/c tên trong danh sá/ch nạn nhân với dữ liệu dân cư. Một số trẻ trong video chưa xá/c định được tên, nhưng có vài trường hợp đang sống ở cá/c thành phố h/ắn từng cư trú: Hưng Yên, Hải Dương, Bắc Ninh.” Sơn nắm nắm đấm, nói: “Chuẩn bị hồ sơ chuyển cho Interpol. Chúng ta cần mở rộng điều tra ra quốc tế.”
Cùng lúc đó, tại nhà giam tạm thời ở Lạng Sơn, Tú vẫn từ chối khai bất kỳ điều gì. h/ắn giữ im lặng, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào bức tường trước mặt. Luật sư do nhà nước chỉ định, một người đàn ông trẻ tên Kiệt, cố gắng nói chuyện: “Nếu ông hợp tá/c, chúng tôi có thể thương lượng giảm nhẹ tội danh.” Tú mỉm cười: “Tôi có thể sống đủ lâu để thấy bọn cá/c người bất lực.” Kiệt lùi lại, lắc đầu. h/ắn lặng lẽ đứng dậy, tiến tới gần cửa phòng hỏi cung, đặt tay lên mặt kính, thì thầm: “Thằng bé đó, con của ả Hương, nó nhìn thẳng vào máy quay, nó biết có tôi dưới đó. Tôi thích cảm giá/c bị phát hiện mà vẫn không ai làm gì được.” Một sĩ quan đứng ngoài nhìn vào, mặt t/ái đi.
Tin tức về việc Tú bị b/ắt lan truyền nhanh chóng trên cá/c trang báo điện tử lớn. Tiêu đề giật gân: “b/ắt giữ kẻ bệnh hoạn dùng hệ thống quay lén tinh vi để theo dõi trẻ nhỏ qua đường ống nước. Nạn nhân đầu tiên lên tiếng: bé trai tám tuổi kể lại khoảnh khắc bị rình khi đang tắm.” Hương tránh đọc báo, cô tập tr/ung chăm sóc Tuấn, dẫn con đến gặp bá/c sĩ Ngọc đều đặn. Nhưng đêm về khi con đã ngủ, cô vẫn ngồi hàng giờ trước màn hình theo dõi cá/c diễn biến mới, đọc từng dòng tin nh/ắn hỗ trợ từ cộng đồng mạng, từ những bà mẹ khá/c – người thì phẫn nộ, người thì s/ợ hãi, người gửi lời động viên. Một tin nh/ắn khiến cô lặng đi: “Tôi từng sống ở căn hộ 403, cùng tòa với chị. Giờ tôi mới hiểu vì sao con gái tôi từng s/ợ không dám vào nhà tắm một mình. Cảm ơn chị và Tuấn vì đã dám lên tiếng.” Hương đọc đi đọc lại rồi lặng lẽ trả lời: “Chúng ta không được im lặng nữa. Không ai đáng phải sống trong nỗi s/ợ như vậy.”
Ngày hôm sau, Sơn mời Hương đến phòng làm việc tại Sở Công an Hà Nội. Trên bàn là một tập hồ sơ dày: “Chúng tôi tìm thấy dữ liệu lưu trữ từ máy chủ ẩn. Một phần đã bị xóa nhưng đội kỹ thuật phục hồi được khoảng 68%.” Hương lật qua từng trang. Trong đó là cá/c bản ghi log cho thấy Tú từng truy cập hệ thống máy quay mỗi ngày, có khi đến năm lần. h/ắn theo dõi không chỉ Tuấn mà còn ít nhất 12 đứa trẻ khá/c. Tất cả đều sống gần h/ắn từng thời điểm. “h/ắn có một quy luật”, Sơn chỉ vào một biểu đồ. “Mỗi khi hàng xóm mới dọn đến, h/ắn cài hệ thống theo dõi trong vòng hai tuần đầu. h/ắn quan sát giờ giấc sinh hoạt, đặc biệt là trẻ con. Một khi phát hiện gia đình nào có phụ huynh đơn thân, h/ắn chọn làm mục tiêu.” Hương nắm bàn tay, móng tay bấu sâu vào da thịt: “h/ắn dùng những nụ cười, những lời chào hỏi lịch sự để che giấu thứ quái vật bên trong.” Sơn tiếp lời: “Chúng tôi cũng tìm thấy vài đoạn ghi âm h/ắn tự thu – nhật ký tiếng nói. Trong đó h/ắn nói về việc khao khát được hiện diện vô hình trong những khoảnh khắc riêng tư của người khá/c.” Hương rùng mình: “Một con quái vật biết nói như người thường. Một con quái vật biết chờ thời.”
Tối hôm đó, Tuấn được mời đến một buổi vẽ tranh cho trẻ bị sang chấn tâm lý. Cậu bé lặng lẽ ngồi trong góc, cầm bút màu xanh dương, vẽ một căn nhà nhỏ, bên cạnh là một cây cầu và dưới cầu là nước đen. Trong bức tranh có hình một người đàn ông đang chìm dần xuống. Khi Hương đến đón, cô hỏi: “Con vẽ gì vậy?” Tuấn đáp khẽ: “h/ắn trôi đi rồi. Nước m/ang h/ắn đi.” Hương ôm lấy con, cảm thấy trong lòng một thứ gì đó nhói lên, vừa đ/au vừa nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, truyền thông đưa tin chính thức: Tú bị khởi tố với cá/c tội danh xâm phạm đời tư, quấy rối trẻ vị thành niên, lưu trữ và phát tán hình ảnh trẻ em trái phép. Tổng cộng đối mặt với 20 năm t/ù giam theo luật Việt Nam. Luật sư Kiệt không bào chữa. h/ắn bị chuyển về trại giam an ninh cao ở ngoại ô Hà Nội. Tại cuộc họp báo, người phát ngôn công an tuyên bố: “Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra những đối tượng liên quan đến dữ liệu mà nghi phạm từng gửi ra nước ngoài. Tội á/c không thể tồn tại trong bóng tối thêm nữa.” Hương theo dõi toàn bộ qua màn hình điện thoại. Cô ôm Tuấn đang ngủ gục trên đùi, thì thầm: “h/ắn sẽ không bao giờ trở lại nữa. Con đã th/ắng rồi Tuấn à?”
Một tuần trôi qua kể từ ngày Tú chính thức bị khởi tố. Dù truyền thông liên tục đưa tin về vụ việc và dù người đàn ông từng gieo rắc ám ảnh đã bị giam giữ, nhưng với Hương, sự an tâm vẫn là điều quá xa vời, bởi nỗi s/ợ không nằm trong cá/c bản tin mà trong ánh mắt con trai cô mỗi khi đêm xuống. Tuấn vẫn không chịu bước vào phòng tắm một mình. Cậu bé tám tuổi giờ đây không còn kh/óc to hay h/ét lên như trước, thay vào đó là im lặng – một sự im lặng sâu hun hút như căn phòng tắm sau khi tắt đèn. Hương phải luôn đi cùng con đến trước cửa, cầm tay cậu khi xả nước, chờ ở ngoài mỗi khi cậu rửa mặt. Có hôm Tuấn chỉ rửa qua loa, vội vàng rồi chạy khỏi nhà tắm như thể s/ợ thứ gì đó dưới chân mình trỗi dậy. “Con không tin là h/ắn bị nhốt thật mẹ à?”, Tuấn nói một lần khi ngồi gọt bút chì bên bàn học. “Con nghĩ h/ắn sẽ trở lại sao?” Cậu bé gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cây bút đang xoay tròn trong tay: “h/ắn có thể biến thành ai đó khá/c. h/ắn có thể ở đâu cũng được.” Hương không biết đáp lại thế nào. Với trẻ em, nỗi s/ợ không bị giới hạn bởi logic, nó là con quái vật biết mọc cánh, chui qua ống cống, luồn vào qua bóng tối.
Trong lúc ấy, lực lượng công an tiếp tục mở rộng điều tra. Từ cá/c ổ cứng và dữ liệu điện toán đám mây, họ phát hiện Tú từng giữ liên lạc với ít nhất ba người khá/c trên nền tảng mã hóa Telegram. Một trong số đó có địa chỉ IP từ Tokyo, Nhật Bản. Kẻ còn lại từ Phnom Penh. Hồ sơ mật ghi rõ Tú có thể là một mắt xích trong chuỗi tổ chức chia sẻ và mua bán nội dung bất hợp pháp quay lén trẻ vị thành niên ở châu Á. Hệ thống hoạt động phân mảnh dựa trên việc ghi hình từ cá/c căn hộ cũ, nhà tắm công cộng, khu ký túc. Sơn báo cho Hương qua điện thoại: “Vụ việc vượt xa hơn một cá nhân. Chúng tôi đang làm việc với Interpol, nếu được sẽ mở rộng điều tra ra cấp độ liên quốc gia.” Hương ngồi trước cửa sổ, ánh nắng đổ dài trên sàn. Cô nghĩ đến bao đứa trẻ khá/c, bao bà mẹ như cô, không có tiếng nói, không dám nghi ngờ, không biết rằng dưới sàn nhà mình có một đôi mắt.
Một buổi sáng cuối tuần, Hương đưa Tuấn đến công viên. Cô cố gắng giúp con tìm lại nhịp sống cũ, nơi cậu từng thích đu xích đu và vẽ phấn màu lên vỉa hè. Nhưng lần này Tuấn chỉ ngồi trên băng ghế, mắt dõi theo một người đàn ông đang dắt chó đi ngang qua: “Mẹ ơi, ông kia nhìn con.”
“Không đâu, ông ta chỉ đi qua thôi.”
“h/ắn cũng từng chỉ đi qua như vậy.” Hương ôm con vào lòng, cảm nhận rõ lồng ngực bé nhỏ r/un nhẹ từng nhịp. “Con có nhớ bá/c Sơn không? Bá/c ấy từng nói gì? Rằng h/ắn sẽ không được tự do nữa, đúng vậy. Còn nếu con thấy ai lạ, hãy nói cho mẹ ngay. Nhưng mình không phải trốn, không ai b/ắt được mình nếu mình nói ra.” Tuấn ngước mắt nhìn mẹ. Dường như trong khoảnh khắc đó, cậu bé đấu tranh với chính nỗi s/ợ của mình rồi khẽ gật đầu.
Trưa hôm đó, khi về đến nhà, Hương phát hiện trong hộp thư một phong bì màu xám, không để tên người gửi. Cô mở ra. Trong đó là một tờ giấy in dòng chữ: “Đừng tưởng mọi thứ đã kết thúc.” Tay cô lạnh toát. Cô nhìn quanh hành lang, không một bóng người. Tim đ/ập dồn. Hương bước vào nhà, khóa ba lớp cửa, kéo rèm lại. Cô chụp ảnh tờ giấy, gọi ngay cho Sơn. Một giờ sau, Sơn và Lâm đã có mặt: “Ai đó đang cố gợi lại nỗi s/ợ”, Sơn nói khi xem dòng chữ. Lâm lật phía sau phong bì. Không có dấu vân tay, không dấu bưu điện. Rõ ràng người đó đã tự tay bỏ vào. Cửa ra vào tòa nhà không có dấu hiệu cạy phá. “Nếu không phải cư dân thì là người có mã khóa. Chúng tôi sẽ trích xuất máy quay hành lang.”
Hương ngồi thẫn thờ: “Chẳng lẽ h/ắn còn đồng bọn?” Sơn nhìn cô, nghiêm giọng: “Chúng tôi chưa thể xá/c định, nhưng không loại trừ khả năng. Có thể h/ắn từng chia sẻ thông tin với ai đó trong khu này.” Hương thấy đầu óc quay cuồng. Bao tháng ngày chiến đấu để tìm lại cảm giá/c bình yên nay lại bị rút đi chỉ bởi một tờ giấy. Tuấn bước ra từ phòng ngủ, thấy công an, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy mẹ?” Hương nuốt nước bọt, cúi xuống: “Không có gì đâu con, bá/c Sơn ghé chơi thôi.” Cậu bé nghiêng đầu nhìn phong bì trên bàn: “Chữ đó giống chữ của h/ắn.” Lâm giật mình: “Con từng thấy nét chữ này à?” Tuấn gật đầu: “Trên giấy ghi chú dán trong thang máy. h/ắn từng viết nhắc mẹ con về chuyện không đóng cửa kín khi nấu ăn. Con nhớ rất rõ.” Sơn liếc Lâm: “Khả năng rất cao là đồng bọn từng sống tại đây hoặc h/ắn để lại dấu vết.” Hương đứng bật dậy: “Tôi không thể ở đây nữa! Tôi không thể để con tôi sống trong thứ bóng tối cứ rình rập như vậy!”
Sơn đặt tay lên vai cô: “Chúng tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con, tôi hứa.”
Ngay chiều hôm đó, tổ điều tra lắp thêm ba máy quay giám sát tại hành lang, lối thang máy và tầng hầm. Hương được cấp nút báo động khẩn và một số liên lạc nội bộ đặc biệt. Lâm thậm chí đề nghị một nhóm dân phòng khu phố theo dõi hàng đêm. Bà Hằng, người hàng xóm thân thiết, m/ang sang nhà một đĩa bánh bông lan, vừa an ủi vừa đùa giỡn: “Nhẹ cháu và bé Tuấn có thể sang ngủ nhà cô bất cứ lúc nào. Dù gì cũng đỡ hơn cái lỗ c///hết tiệt đó.” Hương bật cười, tiếng cười hiếm hoi không trọn vẹn nhưng thật.
Tối hôm đó, Tuấn nói một câu khiến Hương lặng người: “Mẹ ơi, nếu ai đó muốn nhìn con, con sẽ nhìn lại. Con sẽ không cúi đầu nữa.” Hương nghẹn ngào, ôm con thật lâu. Nỗi s/ợ vẫn còn đó, nhưng rõ ràng con trai cô, dù nhỏ bé, từng hoảng loạn, từng im lặng, đã bước đầu học cá/ch nhìn thẳng vào bóng tối. Và cô biết từ lúc này, mọi chuyện sẽ không bao giờ còn như trước nữa.
Phiên tòa x/ét xử Tú chính thức diễn ra tại Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội vào sáng ngày thứ hai dưới sự giám sát chặt chẽ của công an và truyền thông. Phía ngoài, hàng chục phóng viên, cá/c bà mẹ cùng con cái từng là nạn nhân hoặc từng sống trong tòa nhà chung cư bị h/ắn theo dõi kéo đến. Không khí đặc quánh sự căm phẫn và chờ đợi. Hương ngồi ghế hàng đầu, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay nắm chặt chiếc khăn tay cũ kỹ – món quà sinh nhật Tuấn tặng cô năm ngoái. Bên cạnh cô là Tuấn trong bộ quần áo sơ mi chỉnh tề, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, ánh mắt không rời cửa chính. Sơn, Lâm và bá/c sĩ Ngọc cũng có mặt. Bà Hằng từ tầng trên cũng đến, ngồi lặng lẽ phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng đăm đăm nhìn sang kẻ sắp bị đưa ra x/ét xử.
Tiếng mở cửa vang lên. Hai công an dẫn Tú bước vào. h/ắn gầy đi trông thấy, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hối lỗi. Khi ánh nhìn của h/ắn lướt qua Hương và Tuấn, một thoáng nhếch môi hiện lên. Nhưng lần này Tuấn không cúi đầu. Cậu bé nhìn thẳng vào h/ắn. Hương thì thầm: “Con dũng cảm lắm.”
Phiên x/ét xử b/ắt đầu. Đại diện Viện Kiểm sát đứng dậy, giọng rắn giỏi: “Thưa quý tòa, bị cáo Tú bị truy tố với 12 tội danh chính: xâm phạm đời tư, quấy rối trẻ vị thành niên, lưu trữ trái phép hình ảnh cá nhân, chia sẻ dữ liệu bất hợp pháp và âm mưu tham gia vào một mạng lưới tội phạm tình dục quốc tế.” Tiếng máy đánh chữ lạch cạch. Hương n/ín th/ở. Viện kiểm sát trình bày từng bằng chứng: cá/c ổ cứng được thu giữ, nhật ký truy cập của Tú, lời khai của cá/c nạn nhân trong đó có Tuấn, hình ảnh ghi lại từ máy quay quay lén và tài liệu liên hệ giữa Tú và ba đối tượng đang bị truy nã tại Tr/ung Quốc, Nhật Bản và Campuchia. Bản án đề nghị 20 năm t/ù giam, không ân xá.
Phía luật sư bào chữa cố gắng phản biện: “Thưa quý tòa, bị cáo là người có vấn đề về thần kinh. h/ắn sống cô lập, không có bạn bè và có dấu hiệu mắc chứng rối loạn nhân cá/ch hoang tưởng. Xin xem x/ét điều trị thay vì giam giữ.”
Hương đứng bật dậy. Cô không thể im lặng: “Xin phép được phát biểu với tư cá/ch người bị hại.” Thẩm phán gật đầu. Hương bước ra giữa phòng xử, giọng rõ ràng: “Tôi là mẹ của Tuấn, một cậu bé tám tuổi từng không dám tắm, không dám rửa mặt, không dám đi ngủ chỉ vì mỗi đêm con tôi nghĩ rằng có ai đó đang nhìn mình qua cái lỗ thoát nước. Và người nhìn đó chính là h/ắn!” Cô chỉ thẳng về phía Tú. “Chúng tôi từng nghĩ mình đ/iên, nhưng không! h/ắn thực sự ở đó! h/ắn thật sự dựng cả một hệ thống để theo dõi trẻ em! h/ắn lưu giữ hàng trăm giờ quay lén! Không ai tưởng tượng nổi địa ngục mà tôi và con trai tôi đã trải qua!” Tiếng xì xào vang lên phía sau. Hương nhìn thẳng vào thẩm phán: “Nếu tòa tha thứ cho h/ắn, sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ khá/c bị biến thành con mồi? Chúng tôi cần công lý! Không phải vì báo chí, không phải vì trả thù, mà vì bất cứ ai đang làm mẹ đều xứng đáng được biết con mình an toàn trong chính ngôi nhà của họ!” Cả phòng xử im phăng phắc.
Tiếp theo, Tuấn được gọi ra theo yêu cầu của viện kiểm sát, nhưng chỉ để xá/c nhận lời khai, không chất vấn. Cậu bé đi từng bước nhỏ, đứng trước micro, tay r/un nhẹ. Hương l/o lắ/ng nhưng cậu bé ngẩng đầu, giọng nhỏ nhưng rõ: “Cháu từng thấy h/ắn qua cái lỗ trong phòng tắm. Cháu tưởng mình mơ, nhưng thật ra không phải.” Thẩm phán hỏi nhẹ: “Cháu còn s/ợ không?” Tuấn im lặng một lúc rồi nhìn về phía Tú: “Cháu s/ợ, nhưng cháu biết bây giờ h/ắn không còn nhìn cháu được nữa.” Cả căn phòng nín lặng rồi v/ỡ òa trong tiếng vỗ tay lặng lẽ của những người chứng kiến. Hương không kìm được nước mắt. Thẩm phán gõ búa, nhìn quanh: “Tòa sẽ tạm nghỉ để hội ý. Phán quyết sẽ được công bố vào chiều nay.”
Hương bước ra khỏi phòng xử, đứng ngoài hiên tòa án. Tuấn nắm tay cô, dựa vào người mẹ. Bà Hằng tiến đến nói khẽ: “Cháu bé dũng cảm lắm.” Ngọc gật đầu: “Và cả người mẹ nữa.” Hương thở dài: “Tôi không muốn dũng cảm. Tôi chỉ muốn làm mẹ bình thường.” Sơn đặt tay lên vai cô: “Sau hôm nay, chị sẽ có lại điều đó.”
Buổi chiều, phán quyết chính thức được đưa ra: bị cáo Tú bị kết án 20 năm t/ù giam, không được ân xá, không giảm án, cùng thời gian quản chế đặc biệt sau mãn hạn t/ù. Mọi tài sản công nghệ bị tịch thu và chuyển sang cơ quan phòng chống tội phạm quốc tế. Tiếng búa đ/ập xuống. Cánh tay Hương nắm chặt lấy con. Tú ngồi bất động, không nói gì, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện một vệt hoảng loạn thoáng qua khi bị dẫn đi qua đám đông gi/ận d/ữ bên ngoài.
Trên đường về, Tuấn nói nhỏ: “Mẹ, h/ắn vào t/ù rồi, vĩnh viễn không về nữa.” Hương gật đầu: “Ừ con yêu, từ giờ mẹ và con không còn là người bị theo dõi nữa. Mình là người sống, người thật, không còn bị ai nhìn trộm qua màn hình nữa.”
Chính quyền thành phố tổ chức một cuộc họp báo sau đó hai ngày. Phát ngôn viên công bố kế hoạch: tất cả hệ thống ống dẫn nước, cống thoát sàn, đường dây điện hở trong cá/c khu nhà cũ sẽ được kiểm tra toàn diện. Một bộ quy chuẩn mới về chống xâm phạm đời tư qua thiết bị công nghệ sẽ được ban hành, đặc biệt là cho cá/c hộ có trẻ em. Một đạo luật cũng được soạn thảo, m/ang tên Luật Bảo vệ Trẻ Em, trong đó quy định mọi công trình nhà ở b/ắt buộc phải có hệ thống chống nhìn lén ở phòng tắm, nhà vệ sinh. Hương nhận được thư mời dự họp từ hội đồng thành phố. Trong buổi lễ, bà Chủ tịch Hội đồng phát biểu: “Chúng ta không chỉ trừng phạt một kẻ xấu, chúng ta phải thay đổi cả cá/ch mà xã hội bảo vệ sự an toàn cho trẻ em. Và điều đó b/ắt đầu từ việc lắng nghe một tiếng nói tưởng như nhỏ bé, một đứa trẻ nói rằng mình bị theo dõi.” Hương bế Tuấn lên sân khấu, ánh đèn flash chớp sáng. Tuấn ngại ngùng nhưng vẫn mỉm cười khi được trao một tấm bảng lưu niệm ghi “Người dũng cảm nhất năm”. Sau khi Luật Bảo vệ Trẻ Em chính thức được thông qua, truyền thông khắp Việt Nam đưa tin dồn dập. Hương trở thành biểu tượng bất đắc dĩ cho một cuộc chiến âm thầm nhưng mãnh liệt của những người mẹ đơn thân, những đứa trẻ chưa biết cá/ch gọi tên nỗi s/ợ và của cả một cộng đồng từng im lặng quá lâu.
Nhưng khi những ánh đèn máy quay tắt đi, khi lời chúc mừng dừng lại, Hương biết hành trình chữa lành thực sự mới chỉ b/ắt đầu. Hai tháng sau phiên tòa, căn hộ cũ đã được sửa sang toàn bộ. Phòng tắm được tháo dỡ, thay hệ thống sàn mới, gạch mới, cửa mới. Đội kỹ thuật lắp thêm một lớp gương phản chiếu hai chiều để Tuấn có thể nhìn thấy bản thân trong ánh sáng rõ nhất. Hương hỏi con trai vào một buổi sáng: “Con muốn chọn màu gì cho tường phòng tắm mới?” Tuấn nhíu m/ày suy nghĩ rồi đáp: “Xanh nước biển, nhưng nhạt thôi mẹ, giống màu bầu trời khi không có mây.” Hương mỉm cười: “Màu đó sẽ là màu của tự do, màu của con.” Cả hai mẹ con cùng nhau mua sơn, bàn chải và dành nguyên một buổi cuối tuần để tô lại từng mảng tường. Vừa làm vừa nghe nhạc, vừa kể chuyện cười. Có lúc Tuấn còn ngâm nga một điệu hát cũ mà Hương tưởng con đã quên từ lâu.
Ngọc vẫn theo dõi quá trình phục hồi tâm lý của Tuấn. Trong một buổi gặp gỡ, bà hỏi: “Lần cuối cùng cháu cảm thấy an toàn là khi nào?” Tuấn im lặng một lúc rồi nói: “Là hôm nhìn h/ắn bị đưa ra khỏi tòa và lần mẹ để con bước vào phòng tắm một mình.” Ngọc gật đầu: “Cảm giá/c an toàn là bước đầu tiên để con sống bình thường trở lại. Cháu đang làm rất tốt.” Tuấn mỉm cười nhẹ. Hương đứng ngoài nghe, tim như được xoa dịu. Một hôm, Tuấn chủ động nói: “Mẹ ơi, con muốn tự tắm.” Hương ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì Tuấn nói tiếp: “Nhưng mẹ đừng đi xa, chỉ cần đứng ngoài cửa đếm tới 100 là con sẽ bước ra.” Cô nghẹn ngào, cố gật đầu thật vững vàng. Tuấn bước vào, đóng cửa lại, không khóa, không bật đèn. Mở. Không cần mẹ phải nói thêm lời nào. Hương đứng bên ngoài, tay đặt lên tay nắm cửa, nước mắt tuôn không thành tiếng. Vừa đếm chậm: 1, 2, 3… Khi đến 99, cánh cửa hé mở. Tuấn bước ra, tóc ướt, mùi xà phòng thoang thoảng. Cậu cười tươi: “Xong rồi!” Hương quỳ xuống, ôm con vào lòng: “Con làm mẹ tự hào lắm, Tuấn à.”
Báo chí vẫn thỉnh thoảng tìm đến nhưng Hương từ chối mọi phỏng vấn. Cô chỉ nhận lời với một kênh phát thanh địa phương, nơi phóng viên là người từng sống ở khu phố cũ. Trong cuộc trò chuyện, khi được hỏi “Chị có giận không, có căm thù không?”, Hương đáp: “Tôi từng rất giận. Giận h/ắn, giận mình, giận cả xã hội. Nhưng nếu tôi giữ mãi cơn giận ấy, con tôi sẽ sống trong cái bóng của nó suốt đời. Thay vào đó, tôi chọn sự thật. Sự thật là ngọn đèn không ai dập được ánh sáng nếu ta không để họ làm vậy.” Câu trả lời ấy được trích dẫn lại nhiều lần trên cá/c diễn đàn dưới dòng tiêu đề “Không im lặng nữa.”
Một ngày đẹp trời, Hương nhận được thư từ một người xa lạ. Bức thư viết tay bằng nét chữ nắn nót: “Tôi là mẹ của một bé gái từng bị h/ắn theo dõi, nhưng không có bằng chứng và không ai tin tôi. Tôi từng thấy mình là người đ/iên, nhưng nhờ chị và Tuấn tôi biết mình không sai. Con gái tôi giờ đã b/ắt đầu cười trở lại. Cảm ơn vì chị đã nói ra ánh sáng.” Hương ôm thư vào ngực, kh/óc như chưa từng kh/óc.
Sơn thỉnh thoảng vẫn ghé thăm, không còn là công an làm nhiệm vụ mà như một người bạn. Một lần khi ngồi cùng nhau ở quán cà phê nhỏ, Sơn nói: “Chị có biết không, lúc lấy lời khai đầu tiên, tôi nghĩ Tuấn chỉ bị hoang tưởng nhẹ.” Hương cười, khuấy cà phê: “Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng hóa ra sự thật luôn nằm trong điều mà người lớn dễ coi thường nhất. Giờ nhìn lại, tôi thấy đôi mắt của thằng bé khi nó nhìn Tú trong tòa đó không phải là cái nhìn của một đứa trẻ. Đó là cái nhìn của người sống sót.” Hương trầm ngâm: “Nó là một người sống sót và cũng là một người mở đường.” Sơn gật đầu, ánh mắt long lanh.
Cuối tháng, một buổi lễ nhỏ được tổ chức tại trường tiểu học của Tuấn. Cô giáo Thảo, từng là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi ở cậu bé, đứng trên sân khấu, tay cầm micro: “Hôm nay, chúng ta vinh danh một học sinh đặc biệt. Không vì học lực mà vì lòng can đảm. Người dám đối mặt với nỗi s/ợ, người dám nói sự thật và dạy người lớn rằng không phải mọi thứ đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.” Tuấn được gọi tên. Cậu bé bước lên sân khấu, có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt sáng rực. Hương đứng dưới, tim đ/ập thình thịch, vừa lo vừa xúc động. Khi Tuấn cầm micro, cậu chỉ nói một câu ngắn: “Cháu từng nghĩ nếu không ai tin mình thì mình nên im lặng, nhưng mẹ nói nếu mình đúng thì dù có r/un cũng phải nói. Cháu đã nói và giờ cháu không còn s/ợ nữa.” Cả hội trường vỗ tay như sấm.
Tối hôm đó, trước khi ngủ, Hương ngồi bên giường, vuốt tóc Tuấn: “Con có muốn quên chuyện đã qua không?”, cô hỏi. Tuấn suy nghĩ một lúc: “Không. Nếu quên thì làm sao nhớ được mình đã dũng cảm thế nào?” Hương bật cười: “Đúng rồi, mẹ cũng sẽ không quên.” Cậu bé thì thầm: “Con thương mẹ. Mẹ đã cứ/u con.” Hương đáp nhẹ như hơi thở: “Không con trai à, chính con đã cứ/u mẹ.” Ngoài cửa sổ, gió xuân thổi nhẹ cuốn theo mùi hoa mới nở. Bầu trời xanh như màu sơn tường trong phòng tắm. Và từ bây giờ, không còn đôi mắt nào có thể nhìn xuyên qua ánh sáng ấy nữa. Chỉ còn lại ánh nhìn ấm áp của mẹ và con trong một ngôi nhà mà niềm tin đã được dựng lại bằng tất cả can đảm, nước mắt và yêu thương.