Buổi sáng hôm ấy, tập đoàn Thành Đạt đang tổ chức phỏng vấn tuyển lao công mới. Người phụ trách phỏng vấn là chính Chủ tịch Hoàng Minh – vị tỷ phú trẻ tuổi nhưng cực kỳ nghiêm khắc, nổi tiếng lạnh lùng, chưa từng nở một nụ cười với nhân viên nào.
Khi danh sách ứng viên lần lượt được gọi tên, bỗng nhiên cửa phòng bật mở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu bé nhỏ nhắn, gầy gò, mặc chiếc áo trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, gương mặt non nớt toát lên vẻ cương quyết. Trên tay cậu bé là tập hồ sơ xin việc được giữ cẩn thận.
Minh cau mày khó chịu. “Ai cho cháu vào đây? Đây là phòng phỏng vấn, trẻ con không được vào.”
Cậu bé cúi đầu lễ phép, giọng run run nhưng ánh mắt kiên định:“Cháu xin lỗi. Nhưng… bố cháu ốm, nên cháu đến thay bố ạ.”
Cả phòng lặng đi. Một nữ nhân viên đưa tay bịt miệng, mắt đỏ hoe. Minh sững sờ, nhìn đứa trẻ bé xíu đứng trước mặt, cố gắng không khóc.
“Cháu… cháu nói rõ hơn được không?” Minh dịu giọng, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tim mình thắt lại vì một đứa trẻ.
“Bố cháu làm hồ sơ xin việc ở đây. Bố hứa nếu được nhận, bố sẽ mua sữa cho em trai cháu, và hôm nào cháu cũng được ăn no. Nhưng tối qua bố cháu ho nhiều lắm, không dậy nổi. Cháu sợ nếu bố không đi phỏng vấn thì công ty không nhận, bố sẽ buồn, mẹ sẽ khóc… nên cháu mang hồ sơ đến thay bố.”
Nói xong, cậu bé cắn môi thật chặt, đôi vai gầy run lên. Tập hồ sơ trên tay cậu đã bị ướt một góc, có lẽ vì mồ hôi hoặc nước mắt.
Minh thấy cổ họng mình nghẹn lại. Bao nhiêu năm qua, anh chỉ nhìn thấy những con số lợi nhuận, những hợp đồng triệu đô. Nhưng hôm nay, anh nhìn thấy một hình ảnh khác: Đứa trẻ mới 7 tuổi nhưng mang gánh nặng cơm áo, sợ gia đình mình không đủ ăn, sợ bố thất vọng, mẹ buồn.
Anh hít một hơi thật sâu. “Cháu tên gì?”
“Dạ, cháu tên Tuấn. Bố cháu tên Hoàng Văn Duy.”
Minh lật hồ sơ. Đúng là người đàn ông này đã nộp đơn xin làm lao công. Trong hồ sơ còn có một mảnh giấy nhỏ, chắc là thư tay của vợ anh ta: “Anh cố gắng nhé, em tin anh. Dù làm công việc nào, miễn là anh khỏe mạnh và cả nhà có thể ăn cơm cùng nhau là đủ.”
Đôi tay Minh siết chặt tờ giấy. Anh chưa từng rơi nước mắt vì bất cứ cuộc thương thảo nào, nhưng bây giờ, anh thấy mắt mình cay xè. Anh đứng lên, tiến tới cúi xuống nhìn cậu bé:
“Cháu về nói với bố, mai bố không cần đi làm lao công nữa. Chú sẽ nhận bố cháu vào làm nhân viên tạp vụ ở văn phòng, lương cao hơn, công việc nhẹ hơn. Và… đây, mang chút sữa này về cho em trai cháu nhé.”
Nói rồi, anh lấy thẻ ngân hàng của mình đưa cho trợ lý, bảo mua ngay hai thùng sữa và một ít đồ ăn cho gia đình cậu bé. Tuấn ngước lên nhìn Minh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, giọng lí nhí:
“Cháu cảm ơn chú… chú tốt lắm.”
Khi cậu bé quay đi, mọi nhân viên trong phòng vẫn đứng lặng. Minh nhìn theo bóng dáng nhỏ ấy, thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Anh nhận ra, có những thứ dù anh có cả tỷ đô cũng không thể mua được – đó là tình yêu thương, là khát khao được chăm sóc gia đình, được nhìn thấy nụ cười của người thân.
Ngày hôm ấy, buổi phỏng vấn kết thúc sớm. Minh trở về văn phòng, ngồi lặng hàng giờ trước tấm ảnh bố mẹ mình đã khuất. Anh tự nhủ, từ nay, anh sẽ không chỉ là một tỷ phú, mà sẽ là một con người sống với trái tim ấm áp hơn, bởi chính cậu bé 7 tuổi ấy đã dạy anh bài học mà cả cuộc đời bận rộn này anh chưa từng học được.