Tôi và vợ cũ ly hôn. Không phải vì hết yêu, mà vì áp lực từ mẹ tôi — người phụ nữ luôn khắt khe và cay nghiệt với con dâu, đặc biệt là chuyện “không đẻ được”.
Cô ấy bỏ đi trong lặng lẽ. Tôi cũng không níu kéo. Lúc đó, tôi tự nhủ: “Chắc là duyên hết rồi.”
Mọi thứ tưởng chừng đã trôi vào quá khứ, cho đến một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn học cũ:
– “Hình như vợ cũ ông đang nằm viện sản. Một mình.”
Tôi chết lặng.
Sản? — Tức là sinh con?
Tôi lập tức bỏ hết mọi việc, phóng xe đến bệnh viện. Đầu óc quay cuồng, tim đập dồn dập, chẳng hiểu nổi cảm xúc gì đang tràn lên trong ngực.
Tới nơi, tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh. Cô ấy nằm đó — gầy gò, xanh xao, mắt nhắm nghiền. Bên giường chỉ có một chiếc balo nhỏ và một tờ giấy dán đầu giường.
Tôi bước lại, cúi xuống nhìn.
Người bảo lãnh viện phí: Nguyễn Thị L
Vợ/Chồng: Trần Minh T.
Số tiền đặt cọc: 80 triệu đồng
Ghi chú: Thai đôi – Sinh mổ
Tôi sững người.
Tên tôi. Rõ ràng. Nhưng… tôi chưa từng nộp tiền viện phí, cũng không hay biết gì về ca sinh này.
Ngay lúc đó, một giọng nói the thé vang lên phía sau:
– “Anh giỏi lắm! Bảo đi công tác gấp, hóa ra là vào đây gặp người cũ?”
Tôi quay lại. Là vợ mới của tôi — không biết bằng cách nào, cô ấy đã tìm được đến đây. Có lẽ do tôi để điện thoại ở nhà, và cô ấy đọc được tin nhắn.
Vài y tá hốt hoảng chạy đến ngăn cản vì lo ảnh hưởng bệnh nhân. Căn phòng trở nên hỗn loạn. Tôi định kéo vợ mới ra ngoài thì… một giọng nói vang lên, nhẹ mà sắc như dao cắt:
– “Đừng cãi nhau nữa. Ở đây là phòng hậu sản.”
Vợ cũ tôi đã tỉnh lại. Cô ngồi dậy, chống tay vào thành giường. Ánh mắt bình thản nhưng đầy mỏi mệt. Nhìn tôi, rồi nhìn người phụ nữ đứng cạnh:
– “Tôi đã không định nói ra. Nhưng đến nước này thì… đúng, hai đứa trẻ là con anh.”
Tôi nghẹn họng.
– “Anh từng nghĩ tôi không thể có con, đúng không?”
– “Tôi không vô sinh. Tôi chỉ không muốn sinh con cho một gia đình không biết trân trọng mình.”
Tôi đứng chết trân.
Vợ mới quay sang nhìn tôi, giọng run lên:
– “Anh… giấu tôi chuyện này bao lâu rồi?”
Tôi chưa kịp trả lời thì vợ cũ nói tiếp, khẽ cười:
– “Anh ấy không biết gì cả. Tôi đã định ra nước ngoài sinh con. Nhưng bác sĩ nói thai đôi có biến chứng, tôi phải nằm viện theo dõi. Lúc ấy, tôi dùng giấy tờ cũ đứng tên anh để làm hồ sơ. Tôi không muốn nhận tiền từ ai, nhưng… tôi muốn anh biết.”
– “Chỉ cần biết là… tôi từng có lòng tin vào anh. Và bây giờ, thì không nữa.”
Tôi lặng người.
Chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim lách tách bên tai.
Lúc này tôi mới hiểu: không phải cô ấy giấu tôi điều gì.
Mà chính tôi — đã bỏ rơi cô ấy vào lúc cô cần nhất.
Và giờ… tôi không chỉ mất cô.
Tôi còn mất cả hai đứa con chưa từng được gọi tên.
Và mất cả tư cách làm một người đàn ông tử tế.
“Có những điều, một khi đánh mất rồi… thì không bao giờ lấy lại được. Nhất là — lòng tin.”
…
Ba tháng sau ngày hôm đó, tôi ly hôn.
Không phải vì tức giận hay xấu hổ với vợ mới, mà là vì tôi không thể sống tiếp một cuộc đời đầy giả dối khi trong lòng mình, tôi vẫn luôn nhớ đến người phụ nữ đã từng lặng lẽ vì tôi mà đánh đổi cả tuổi xuân.
Tôi đến bệnh viện sản nhiều lần. Cứ ngồi lặng lẽ ở băng ghế gần quầy nhi. Không phải để gặp ai, chỉ để… nghe tiếng con nít khóc, để hình dung ra hai đứa con tôi — giờ đang ở đâu, ăn gì, có hay quấy đêm không…
Tôi hỏi thăm bác sĩ. Họ bảo cô ấy đã xuất viện, chuyển tới một khu tập thể xa trung tâm.
Tôi tìm được. Nhưng cô ấy không mở cửa.
Lần đầu, tôi mang sữa bột.
Lần hai, tôi lén đặt một phong bì tiền dưới tấm thảm trước cửa.
Lần ba… tôi chỉ để lại một tờ giấy, ghi vỏn vẹn:
“Nếu cần người bế con lúc em nấu cơm, anh sẵn sàng.”
Không có hồi âm.
Tôi bắt đầu gửi tiền vào tài khoản cũ của cô ấy, số tài khoản tôi từng chuyển tiền sinh hoạt khi còn là chồng. Mỗi lần gửi, tôi chỉ ghi nội dung: “Gửi cho hai bé”.
Có lần tôi thấy hai đứa nhỏ được bế ra phơi nắng ngoài hiên. Một đứa ngáp ngủ, đứa còn lại ngậm ngón tay và nhìn quanh.
Tôi chỉ đứng từ xa. Nhưng tim tôi như có ai bóp chặt.
Gần một năm sau, khi tôi đã thôi kỳ vọng, thôi đòi hỏi… cô ấy gọi cho tôi.
Chỉ một câu:
– “Bé lớn sốt, em cần người trông bé nhỏ để đưa đi viện.”
Tôi chạy như bay.
Lần đầu tiên, tôi bế đứa con ruột của mình — một sinh linh nhỏ xíu, ấm áp, thơm mùi sữa và bột talc.
Nó ngước lên nhìn tôi. Chẳng khóc, cũng không cười.
Chỉ đưa bàn tay bé xíu ra… chạm vào ngực áo tôi.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi cứ chảy mãi không dừng.
Từ đó, tôi không xin quay lại.
Tôi chỉ xin được làm ba.
Không phải người đàn ông của cô ấy nữa… mà là người cha của hai đứa trẻ đã từng bị chính tôi bỏ lỡ.
Cô ấy không hứa gì. Cũng chẳng tha thứ.
Nhưng thỉnh thoảng, khi bọn trẻ biết lẫy, biết bò, rồi biết bập bẹ… cô vẫn gọi cho tôi.
Và một ngày, giữa buổi chiều tháng Tư, thằng bé nhỏ nhìn tôi, cười toe toét và nói:
– “B…ba!”
Cô ấy quay mặt đi lau mắt.
Còn tôi…
Tôi biết mình có thể không còn là chồng cô ấy
…nhưng chí ít, tôi đã không còn là người cha vắng mặt.
“Có những thứ đã mất thì không thể lấy lại. Nhưng nếu còn lòng chân thành, có thể bắt đầu lại… từ một chỗ khác – khiêm nhường hơn, yên lặng hơn, và tử tế hơn.”
Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/nghe-tin-toi-den-tham-vo-cu-nam-vien-vo-moi-toi-lam-loan-het-ca-len-luc-nay-toi-moi-giat-minh-nhin-vao-dau-giuong-benh-d313649.html