Trước ngày cưới của chị gái, anh rể tương lai bỗng ngất xỉu ngay trong lúc đang thử vest cưới. Sau một loạt xét nghiệm cấp tốc, bệnh viện gọi riêng bố mẹ tôi lên:Anh bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Gia đình hai bên như sụp đổ. Chị gái tôi, người sắp mặc váy cô dâu, đã khóc đến gần phát điên. Mẹ tôi thì khóc… nhưng nước mắt của bà chẳng dành cho chị, mà cho cái sính lễ khủng mà gia đình thông gia vừa trao hôm trước. Bố tôi thì chỉ lẩm bẩm:
“Cưới rồi mới biết thì không sao… chứ giờ bỏ cưới thì nhà mình mất mặt với cả họ làng!”
Và thế là… họ nhìn sang tôi.
“Mày còn trẻ, chưa có người yêu, hy sinh cho chị đi… Cứ cưới rồi vài tháng sau người ta mất cũng xong.”
Tôi không tin được tai mình. Tôi không phải món hàng đổi vai. Tôi không yêu anh ấy. Tôi không muốn cưới một người đang chờ chết.
Nhưng… áp lực từ cả dòng họ, từ mẹ đẻ quỳ xuống van xin, từ ánh mắt sợ mất thể diện của cha, từ chị tôi đang co quắp trong phòng với đơn thuốc điều trị anh rể, tôi… cắn răng gật đầu.
Tôi cưới anh rể thay chị.
Đêm tân hôn.
Căn phòng thơm mùi hoa nhài, nhưng tôi chỉ thấy ngột ngạt.
Anh — giờ là chồng tôi — nằm lặng im như người đã chết một nửa. Anh biết mình sắp đi. Tôi không trách anh. Tôi trách cái nhà này, cái xã hội này, cái sự nhẫn tâm tàn nhẫn đến mức có thể đẩy tôi vào lễ cưới như đẩy một món đồ vào lò thiêu.
Và tôi đã chuẩn bị trước.
Đúng 11h đêm, khi cả nhà còn đang liên hoan dưới sân, tôi rút trong túi váy cưới một thứ:
Một tập hồ sơ photo rõ ràng giấy chứng nhận bệnh, kèm theo một USB chứa đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của bố mẹ tôi ép tôi cưới để “giữ mặt mũi họ hàng”.
Tôi nhấn nút. Màn hình TV dưới phòng khách bật lên.
Cả họ quay lại. Mẹ tôi đứng chết trân. Giọng bà vang lên trong đoạn ghi âm:
“Cứ cho nó cưới thay, vài tháng sau nó thành goá thì cũng được đền nhiều hơn chị nó!”
Người ta bắt đầu xì xào. Nhà trai như đóng băng.
Tôi xuất hiện ở cầu thang, vẫn mặc nguyên váy cưới trắng. Tôi nhìn mẹ:
“Từ hôm nay, con không còn là con của mẹ. Còn cái cuộc hôn nhân này, ngay mai con sẽ ra toà tuyên bố không hợp pháp, vì con chưa đủ tinh thần tự nguyện.”
“Anh ấy có thể chết. Nhưng con sẽ không chết cùng sự im lặng.”
Sáng hôm sau, tôi biến mất khỏi làng trong bộ đồ thường dân. Bỏ lại sau lưng là một gia đình đang vỡ vụn vì sự thật bị bóc trần.
3 tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi: anh mất thật. Nhưng trước khi đi, anh nhờ người gửi cho tôi một bức thư:
“Cảm ơn em vì không im lặng. Cảm ơn em vì cho anh biết, dù cuối đời, vẫn còn có một người dám sống thật.”