Lưu trữ Tâm sự https://trangtinonline.com/category/tam-su Phụ nữ, giải trí, xã hội Tue, 16 Dec 2025 07:00:01 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.8.3 Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là… https://trangtinonline.com/chong-dua-nguoi-tinh-ve-nha-va-het-vao-mat-vo-co-khong-xung-dang-o-trong-biet-thu-nay-chi-vai-phut-sau-vo-mang-to-giay-ra-tieu-tam-ngat-ngay-tai-cho-con-ca-gia-dinh-deu-kinh-ngac.html Tue, 16 Dec 2025 07:00:01 +0000 https://trangtinonline.com/?p=126221 5 PHÚT SAU, VỢ ĐƯA RA MỘT TỜ GIẤY KHIẾN TIỂU TAM QUỴ GỐI TẠI CHỖ…** Tôi kết hôn 8 năm, một tay quán xuyến nhà cửa và chăm mẹ chồng nằm liệt giường gần 3 năm.Chồng đi làm ăn xa, mỗi tháng gửi về vài triệu coi như “tiền nhà”.Biệt thự này là nhà bố mẹ chồng để lại, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nó thuộc về mình. Hôm đó anh báo sẽ về sớm.Tôi còn vui vì nghĩ chồng nhớ nhà. Cho đến khi tôi mở cửa…Anh đứng đó cùng một cô gái trẻ, váy ngắn, son

Bài viết Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
5 PHÚT SAU, VỢ ĐƯA RA MỘT TỜ GIẤY KHIẾN TIỂU TAM QUỴ GỐI TẠI CHỖ…**

Tôi kết hôn 8 năm, một tay quán xuyến nhà cửa và chăm mẹ chồng nằm liệt giường gần 3 năm.Chồng đi làm ăn xa, mỗi tháng gửi về vài triệu coi như “tiền nhà”.Biệt thự này là nhà bố mẹ chồng để lại, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nó thuộc về mình.

Hôm đó anh báo sẽ về sớm.Tôi còn vui vì nghĩ chồng nhớ nhà.

Cho đến khi tôi mở cửa…Anh đứng đó cùng một cô gái trẻ, váy ngắn, son đỏ, tay khoác tay anh tình tứ.

Không kịp chào hỏi, chồng tôi gằn giọng:

– “Từ hôm nay cô dọn khỏi nhà. Tôi đưa Linh (tiểu tam) về đây ở. Cô không xứng ở căn biệt thự này.”

Tôi đứng chết lặng.Tiểu tam còn nhìn quanh rồi cười nhạt:

– “Nhà to vậy mà chị ở bừa thế này? Không hợp với người sang như anh ấy đâu.”

Tôi nuốt nghẹn, chẳng hiểu mình đã làm gì để bị đuổi khỏi chính ngôi nhà mà tôi chăm sóc suốt bao năm.Nhưng tôi cũng không gào thét, vì ở đời… càng bị dồn, người ta càng tỉnh.

Tôi đi vào phòng, mở ngăn kéo lấy một tệp giấy màu vàng.Trở ra, tôi đưa thẳng cho chồng:

– “Anh ký đi đã rồi muốn làm gì thì làm.”

Chồng tôi cười khẩy:

– “Đơn ly hôn hả? Quá tốt! Cô biến đi sớm lại nhẹ người tôi.”

Nhưng khi anh ta lật sang trang thứ hai, nụ cười vụt tắt.

Mặt anh trắng bệch, môi run lên:

– “Cái… cái gì đây?”

Linh (tiểu tam) tò mò giật xem, xong lập tức quỵ xuống, tay run lập cập:

– “Trời ơi… chị là… chị là chủ nhà? Chị đứng tên sổ đỏ ạ??”

Tờ giấy không phải ly hôn.Mà là Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất —toàn bộ căn biệt thự, đất sân vườn… đều đứng tên tôi.

Không phải do mẹ chồng cho, cũng không phải chồng sang tên.Mà do chính bố mẹ ruột tôi mua tặng từ trước khi cưới, tôi giấu vì không muốn bên nội nghĩ mình khoe của.

Chồng tôi trợn mắt:

– “Không… không thể nào! Căn này là của bố mẹ tôi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản:

– “Anh thử nhìn kỹ năm sang tên đi.Năm đó bố mẹ anh đã thế chấp nhà để trả nợ, ngân hàng siết nợ.Ba mẹ tôi bỏ tiền ra mua lại. Tôi xin giữ kín để anh đỡ tự ái.Và đây…” — tôi đặt thêm một tờ giấy lên bàn —“…là hợp đồng mua bán có đủ chữ ký của bố mẹ anh.”

Tiểu tam ôm miệng, mắt đỏ hoe:

– “Anh… anh nói anh giàu, nhà to… hóa ra là nhà của vợ anh??”

Chồng tôi đứng đực ra, cả người như bị rút hết sức.Một lúc lâu sau anh mới thốt lên:

– “Em… em đừng đuổi anh…”

Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

– “Anh bảo tôi không xứng ở biệt thự này.Vậy giờ anh dọn đi. Còn Linh… nếu cần, tôi gọi taxi giúp.”

Tiểu tam bật khóc, cúi đầu xin lỗi rồi chạy thẳng ra cổng.Còn chồng tôi đứng chôn chân, mắt đỏ ngầu, vừa hối hận vừa nhục nhã.

Tôi mở cửa:

– “Đi đi. Tôi đã chịu đủ rồi.”

Và giây phút đó tôi mới hiểu:Đàn bà hiền quá sẽ bị coi thường. Nhưng một khi họ mở miệng, cả căn nhà sẽ thay đổi.

Bài viết Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Cô dâu chửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà https://trangtinonline.com/co-dau-chua-truoc-me-chong-khong-cho-vao-cua-truoc-ma-bat-di-cua-sau-vao-nha.html Tue, 02 Dec 2025 15:22:23 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125859 Ngày cưới của Hạnh, cả làng ai cũng xì xào. Người thì bảo “Con bé may, bụng to mà vẫn được cưới”, người lại thì thầm “Nhà trai chỉ làm cho có lệ thôi”. Hạnh im lặng, tay khẽ đặt lên bụng mình — nơi đứa con nhỏ đang lớn lên từng ngày. Cô chỉ mong mọi chuyện qua đi êm đẹp, miễn sao đứa con có cha, có danh phận. Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng nhạc vang rộn rã cả ngõ. Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc

Bài viết Cô dâu chửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ngày cưới của Hạnh, cả làng ai cũng xì xào. Người thì bảo “Con bé may, bụng to mà vẫn được cưới”, người lại thì thầm “Nhà trai chỉ làm cho có lệ thôi”. Hạnh im lặng, tay khẽ đặt lên bụng mình — nơi đứa con nhỏ đang lớn lên từng ngày. Cô chỉ mong mọi chuyện qua đi êm đẹp, miễn sao đứa con có cha, có danh phận.

Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng nhạc vang rộn rã cả ngõ.

Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc bạc nửa đầu vì thương con — rồi bước ra. Nhưng khi vừa tới cổng nhà trai, mẹ chồng tương lai – bà Hà – đứng chắn ngay trước cửa, mặt lạnh tanh.1

Ông Lâm nắm chặt tay, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên. Ông cố kìm nén, quay sang con gái: “Thôi con, chịu nhục một chút, rồi mọi chuyện sẽ qua…”

Nhưng khi nhìn thấy đứa con gái mình nâng niu, khi đi gả cho nhà người ta lại không được trân trọng, đôi mắt rớm lệ mà vẫn gượng cười, trái tim người cha như vỡ vụn…

Ông bước lên, giữ chặt tay con gái lại, giọng khàn đặc mà dõng dạc:

“Con gái tôi không việc gì phải đi cửa sau! Nếu nhà bà không đón dâu đàng hoàng bằng cửa chính, thì coi như không có đám cưới nào hết! Nhà tôi nghèo thật, nhưng không nghèo nhân cách. Con gái tôi chẳng làm gì sai để phải bò qua tường như kẻ trộm! Trong chuyện này không phải chỉ con tôi là người có lỗi, không có con trai bà thì làm sao con gái tôi chửa trước được? Còn bà, bà có thể giữ ‘gia phong’ của nhà bà, nhưng xin lỗi — tôi giữ danh dự cho con tôi!”.

Không khí im phăng phắc. Bà Hà đứng chết lặng, mặt đỏ bừng quát lớn:

“Ối dào, bụng ễnh ra lại còn làm cao à? Mà đã chắc là con cháu nhà này chưa, cái loại con gái dễ dãi như thế thì tốt đẹp gì. Nhà tôi rước cho là may lắm rồi, giờ thích mang tiếng là chửa hoang thì cứ việc…..”..

Chú rể chỉ cúi đầu, không dám nhìn ai.

Ông Lâm nắm tay con gái quay người bước đi, giọng trầm mà chắc:

“Thôi con, về. Nhà mình còn, cha mẹ còn — chẳng cần phải gả vào nhà không có tình người như thế.”

Đoàn nhà gái lặng lẽ quay xe. Phía sau, những lời xì xào im bặt, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Hạnh và tiếng bước chân kiên định của người cha dắt con rời khỏi nơi đáng lẽ phải là khởi đầu của hạnh phúc.

Ba tháng sau, Hạnh sinh con. Bố cô ở bên chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Ngày đầy tháng, ông bế cháu ra hiên, vuốt tóc con gái rồi nói:

“Đừng sợ mất ai, con à. Người đàn ông không đủ bản lĩnh để bảo vệ vợ mình — thì dù có cưới, cũng chẳng còn là bến đỗ.”

Bỗng đâu có tiếng xe cộ rồi tiếng người ngoài cổng, ông Lâm vội vàng ra xem là ai thì hóa ra là thông gia hụt. Bà ta mặt vẫn giữ thái độ kẻ trên, vênh lên:

“Ông ra đây rồi thì tôi khỏi phải vào nhà, tôi nghe nói con Hạnh sinh con trai rồi, giống thằng Hoàng nhà tôi lắm. Tôi cho nhà ông cơ hội cuối, đi xét nghiệm ADN nếu đúng là cháu nhà tôi thì tôi đón về”.

“Thôi khỏi, bà có mang cả tráp vàng đến thì nhà tôi cũng chẳng cho đón con đón cháu tôi đâu. Tôi nghe nói thằng con bà mới bị tai nạn hôm qua giờ đang thập tử nhất sinh ở viện hả? Quả báo đấy, bà về cầu trời khấn phật cho con bà giữ được mạng đi, chứ không bao giờ bà có cơ hội đón con đón cháu tôi về nữa đâu”.

Nói rồi ông Lâm đóng chặt cửa đi vào trong nhà, ông chẳng nói gì với con gái cả, coi như không có chuyện gì xảy ra hết….

Từ sau lần bị ông Lâm đuổi thẳng khỏi cổng, nhà trai im ắng hẳn. Bà Hà vốn sĩ diện, nghe đâu còn bóng gió với họ hàng rằng “con bé đó bướng bỉnh, không biết điều nên không cưới nữa là đúng”. Nhưng dù có che đậy thế nào, người ta vẫn nhìn thấy rõ sự bối rối trong mắt bà mỗi khi ai nhắc đến đứa bé.

Chỉ có Hoàng – chú rể hụt – vẫn lén qua lại. Hôm thì anh mang bịch tã, hôm thì hộp sữa. Hôm khác lại đứng lúng túng trước cửa, hai bàn tay thừa thãi không biết để đâu.

Ngày đầu tiên ông Lâm nhìn thấy anh, ông định đóng cửa không tiếp. Nhưng thấy con gái bế đứa bé ra hiên, đôi mắt trũng sâu vì thức đêm chăm con, ông lại thôi. Ông không tử tế vì thương Hoàng. Ông chỉ vì con gái — và vì đứa cháu vô tội.

Hoàng bế đứa bé lên, bàn tay run run, nước mắt rơi khi thấy nó nhoẻn miệng cười. “Nó giống… giống con quá bác ạ,” anh lí nhí.

Ông Lâm không đáp, chỉ đứng xa xa, mắt nheo lại đầy cảnh giác. Dù cho phép Hoàng đến thăm, nhưng ông tuyệt nhiên không để nhắc đến chuyện đón Hạnh về.

Và Hạnh, dù lòng còn đau, vẫn để bố quyết. Cô biết, nếu ngày ấy Hoàng đứng về phía cô, có lẽ cuộc đời đã khác…

Nửa năm sau, bà Hà đến.

Không còn tiếng quát tháo. Không còn bộ dạng kẻ cả. Bà mang theo rổ trái cây, đứng ngoài cổng rất lâu mà không dám gõ cửa. Khi Hạnh tình cờ bồng con đi ngang qua, bà mới cất tiếng:

“Hạnh… cho mẹ… à, cho tôi xem cháu một chút.”

Hạnh sững người. Ông Lâm nghe tiếng, bước ra, chắn ngay trước cửa.

“Bà xem từ xa được rồi. Con gái tôi không cần thêm tổn thương nào nữa.”

Bà Hà cúi mặt, lần đầu im lặng trước ông. Một lát sau mới khẽ nói:

“Tôi… xin lỗi. Hôm đó tôi quá đáng. Nhưng mà… thằng nhỏ… nó… giống nhà tôi lắm. Giống y hệt ông nội nó ngày trẻ.”

Hạnh nghe vậy mà sống mũi nghẹn lại. Đứa con trai nhỏ trong tay cô, đôi mắt to, cái cằm bạnh… đúng là giống anh Hoàng đến kỳ lạ.

Bà Hà đưa tay như muốn chạm vào cháu, nhưng Hạnh nhẹ nhàng né sang một bên.

“Cháu tôi khỏe mạnh, vui vẻ… là nhờ nhà tôi chăm bẵm,” ông Lâm nói, giọng bình thản nhưng dứt khoát. “Thăm thì được, nhưng bà đừng bao giờ nghĩ chuyện đón cháu đi. Càng không có chuyện cho con gái tôi quay lại nhà bà. Người làm mẹ như bà, có thể mắng con gái tôi một câu, là cháu tôi một đời tổn thương.”

Gương mặt bà Hà chao đảo. Hối hận — lần đầu tiên hiện rõ mồn một.

Hoàng vẫn đều đặn đến thăm con. Không dám đòi hỏi gì. Không dám mong điều gì hơn.

Anh bế con, nhìn nó lớn lên từng ngày, càng lớn càng giống hệt dòng họ bên nội: từ ánh mắt, cái mũi đến nét cười. Mỗi lần như vậy, bà Hà càng lặng người hơn.

Một lần, bà đứng ngoài hiên, nhìn cháu bò lẫm chẫm, đôi mắt hoe đỏ:

“Nếu… nếu ngày đó mẹ đừng nóng quá… nếu mẹ đừng sĩ diện quá…”

Nhưng những lời “nếu” ấy, chẳng thể nào kéo con dâu và cháu về sống dưới mái nhà của bà nữa.

Ông Lâm vẫn giữ lập trường, giọng điềm đạm mà cứng rắn:

“Chúng tôi không giam con giam cháu. Nhưng muốn đón nó về, phải có tình thương, phải có sự tôn trọng. Ngày đó bà không cho con gái tôi bước qua cửa chính — thì giờ đây, bà cũng không thể bước vào cuộc đời của nó dễ dàng như vậy.”

Bà Hà lau nước mắt, lặng lẽ quay đi.

Năm đầu đời của đứa bé trôi qua trong yêu thương của mẹ và ông ngoại. Và trong sự hối hận muộn màng của nhà nội.

Chú rể hụt vẫn đến thăm con đều đặn như một bổn phận thiêng liêng. Anh chưa từng xin được đưa hai mẹ con về nữa. Anh biết… mình không còn cái quyền đó.

Còn bà Hà — người từng đứng chắn trước cổng, buộc một cô gái mang bầu phải trèo qua tường — giờ chỉ dám đứng ngoài hàng rào nhìn cháu bi bô tập nói.

Bà hiểu rằng:

Có những sai lầm, chỉ một lời nói ra cũng đủ phá hủy cả một gia đình… và cả một đời hối hận.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/co-dau-chua-truoc-me-chong-khong-cho-vao-cua-truoc-ma-bat-treo-tuong-vao-nha-d136502.html

Bài viết Cô dâu chửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Anh rể đi tết nhà đẻ 50 triệu nhưng chỉ đi tết bố mẹ vợ 2 khoanh giò, anh nói ông bà già rồi cần tiền để làm gì đâu https://trangtinonline.com/anh-re-di-tet-nha-de-50-trieu-nhung-chi-di-tet-bo-me-vo-2-khoanh-gio-anh-noi-ong-ba-gia-roi-can-tien-de-lam-gi-dau.html Tue, 02 Dec 2025 07:40:05 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125850 Chiều 29 Tết, nhà tôi rộn ràng người ra người vào. Mọi người lo gói bánh, dọn dẹp, còn tôi thì tất bật phụ mẹ nấu nướng. Đang lúi húi dưới bếp, tôi nghe mẹ nói nhỏ: – Thôi, để đấy mẹ mang lên biếu ông bà thông gia với ít quà. Nhà con rể khấm khá, chắc bên ấy cũng đang chuẩn bị to. Chị gái tôi nghe xong chỉ cười gượng, còn anh rể – người lúc nào cũng tỏ vẻ bận bịu, chỉ nhàn nhạt đáp: – Nhà con gửi rồi, bên đó đủ cả. Đến tối,

Bài viết Anh rể đi tết nhà đẻ 50 triệu nhưng chỉ đi tết bố mẹ vợ 2 khoanh giò, anh nói ông bà già rồi cần tiền để làm gì đâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Chiều 29 Tết, nhà tôi rộn ràng người ra người vào. Mọi người lo gói bánh, dọn dẹp, còn tôi thì tất bật phụ mẹ nấu nướng. Đang lúi húi dưới bếp, tôi nghe mẹ nói nhỏ:

– Thôi, để đấy mẹ mang lên biếu ông bà thông gia với ít quà. Nhà con rể khấm khá, chắc bên ấy cũng đang chuẩn bị to.

Chị gái tôi nghe xong chỉ cười gượng, còn anh rể – người lúc nào cũng tỏ vẻ bận bịu, chỉ nhàn nhạt đáp:
– Nhà con gửi rồi, bên đó đủ cả.

Đến tối, khi tôi ra sân dọn đồ, vô tình thấy anh xách túi quà to, tiền lì xì xếp ngay ngắn – nghe loáng thoáng nói với chị: “Biếu bố mẹ anh 50 triệu, cho ông bà sắm Tết cho vui.”
Tôi chỉ cười, cũng chẳng nghĩ gì.

Hôm sau, đến lượt anh rể qua nhà tôi “chúc Tết bên ngoại”. Anh mang theo… hai khoanh giò lụa được gói vội trong túi ni-lông. Mẹ tôi đón lấy, gương mặt vẫn hiền hậu, chỉ nói:
– Cảm ơn con, đường xa về đây là quý rồi.

Nhưng khi anh quay lưng đi, tôi thấy mẹ ngồi thẫn thờ nhìn hai khoanh giò, mắt đỏ hoe.
Bà nói nhỏ, như tự nhủ:
– Già thì không cần tiền, nhưng con ạ, người già vẫn cần được tôn trọng.

Chiều 30 Tết, mẹ tôi dậy sớm, lặng lẽ nấu ba món: cá kho, canh măng và đĩa giò cắt làm tư. Không bánh chưng, không thịt gà, chẳng mâm cao cỗ đầy – chỉ gọn ghẽ, đơn sơ.

Đến chiều, bà bảo tôi gọi điện cho anh rể:
– Con mời anh về ăn cơm tất niên cùng nhà ngoại.

Anh rể ngạc nhiên, nhưng vẫn đến. Khi ngồi xuống, anh thấy mâm cơm đơn giản đến lạ, bèn ngập ngừng:
– Mẹ ơi… sao nhà mình ăn ít thế ạ?

Mẹ tôi múc cho anh bát canh, cười hiền:
– Nhà nghèo, ăn sao được như bên nội. Có mỗi ít giò thôi, mẹ cắt làm bốn phần cho đều, ai cũng có.

Không khí bỗng lặng đi. Tiếng thìa chạm bát nghe rõ mồn một. Anh rể cúi mặt, gắp miếng giò mà tay run run. Mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời đang lạnh.

Mẹ tôi thong thả nói tiếp:
– Già thật đấy con ạ, nhưng người già không cần tiền nhiều đâu. Chỉ cần thấy con cháu coi mình ra gì… thế là ấm lòng rồi.

Mẹ tôi lặng đi, đôi đũa trên tay khựng lại giữa không trung. Câu nói của anh rể vang lên rành rọt, lạnh tanh như dao cứa vào lòng:

– Con lấy vợ chứ có đi nuôi nhà vợ đâu mà mẹ đòi hỏi. Sửa nhà con đã cho 5 triệu, Tết cũng có khoanh giò làm quà rồi còn gì.

Căn bếp nhỏ vốn ấm áp phút chốc nặng trĩu. Tiếng kim đồng hồ tích tắc nghe như dội thẳng vào tai. Tôi nhìn sang mẹ — gương mặt nhăn nheo khẽ run lên, đôi mắt như đang cố nuốt nước mắt vào trong.

Mẹ đặt bát canh xuống, giọng run run nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
– Ừ, đúng… mẹ biết con chẳng có nghĩa vụ nuôi nhà vợ. Mẹ cũng chưa từng cần đến tiền của con. Nhưng Tết đến, mẹ chỉ muốn cả nhà vui vẻ, ấm cúng, chứ không phải cân đo hơn thiệt từng đồng như thế.

Anh rể im lặng, vẫn cúi đầu. Mẹ nhìn thẳng vào anh, giọng đã bớt run:
– Con biết không, người ta cho ít, cho nhiều không quan trọng. Quan trọng là cái lòng. Mẹ từng đó tuổi rồi, chẳng cần ai chu cấp, chỉ cần thấy con đối xử với bố mẹ vợ như cách con đối xử với bố mẹ mình. Vậy thôi.

Không khí trong nhà đặc quánh. Chị gái tôi ngồi bên, môi cắn chặt đến bật máu, tay nắm chặt vạt áo.

Một lát sau, anh rể khẽ thở dài, gượng cười:
– Mẹ đừng giận con. Con nói nặng lời quá. Chỉ là… con chưa nghĩ thấu.

Mẹ chỉ cười nhạt:
– Mẹ không giận đâu. Mẹ chỉ thấy thương con gái mẹ… nó lấy chồng, nhưng năm nào về nhà mẹ cũng cúi mặt khi nghe hàng xóm hỏi “bên rể cho quà gì”. Mẹ không cần tiền, chỉ mong con nó được ngẩng đầu một chút thôi.

Anh rể nhìn xuống bát cơm, mắt đỏ hoe. Anh gắp miếng giò — đúng loại mà chính tay anh mua đem biếu — đưa lên mà chẳng nuốt nổi.

Ngoài sân, tiếng pháo hoa thử vang vọng đâu đó. Trong căn bếp nhỏ, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và ánh mắt mẹ nhìn ra cửa, lặng lẽ mà đau lòng.

Đó là cái Tết đầu tiên — cũng là cái Tết duy nhất — khiến anh rể của tôi ăn cơm chiều ba mươi mà nghẹn đến tận cổ.

Bài viết Anh rể đi tết nhà đẻ 50 triệu nhưng chỉ đi tết bố mẹ vợ 2 khoanh giò, anh nói ông bà già rồi cần tiền để làm gì đâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ngày tôi viết đơn ly hôn, chồng cũ ném 5 tỷ trước mặt và bắt tôi chọn: “Tiền hay con?” https://trangtinonline.com/ngay-toi-viet-don-ly-hon-chong-cu-nem-5-ty-truoc-mat-va-bat-toi-chon-tien-hay-con.html Fri, 28 Nov 2025 11:51:31 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125702 Tôi tên Thanh. Mười năm trước, tôi từng là vợ của Quân – một doanh nhân bất động sản có tiếng ở đất Sài thành. Cuộc hôn nhân của chúng tôi được người ngoài ví như “trai tài gái sắc”, nhưng bên trong lại mục rỗng như một thân cây bị mối ăn. Khi tôi sinh bé Tôm được 2 tuổi, Quân bắt đầu công khai những mối quan hệ ngoài luồng. Anh cho rằng đàn ông có tiền thì có quyền hưởng thụ, còn tôi – một bà nội trợ lui về hậu phương – chỉ cần ngoan ngoãn

Bài viết Ngày tôi viết đơn ly hôn, chồng cũ ném 5 tỷ trước mặt và bắt tôi chọn: “Tiền hay con?” đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Tôi tên Thanh. Mười năm trước, tôi từng là vợ của Quân – một doanh nhân bất động sản có tiếng ở đất Sài thành. Cuộc hôn nhân của chúng tôi được người ngoài ví như “trai tài gái sắc”, nhưng bên trong lại mục rỗng như một thân cây bị mối ăn.

Khi tôi sinh bé Tôm được 2 tuổi, Quân bắt đầu công khai những mối quan hệ ngoài luồng. Anh cho rằng đàn ông có tiền thì có quyền hưởng thụ, còn tôi – một bà nội trợ lui về hậu phương – chỉ cần ngoan ngoãn chăm con là đủ.

Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn. Đêm đó, tôi bắt gặp anh đưa nhân tình về tận cổng nhà. Sự sụp đổ không ồn ào, tôi chỉ lặng lẽ đặt tờ đơn ly hôn lên bàn.

Quân nhìn tờ đơn, nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo: – “Cô muốn đi? Được thôi. Nhưng tôi là dân kinh doanh, mọi thứ phải sòng phẳng.”

Anh ta đẩy về phía tôi hai tờ giấy. – “Một là tờ séc 5 tỷ đồng – một nửa tài sản hiện mặt của tôi. Hai là quyền nuôi thằng Tôm. Cô chỉ được chọn một. Nếu chọn con, cô sẽ ra đi tay trắng, một xu cũng không có.”

Tôi nhìn người đàn ông mình từng đầu ấp tay gối, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Anh ta đang dùng chính đứa con ruột thịt của mình để mặc cả, để dồn tôi vào đường cùng, để xem tôi – một người đàn bà không nghề nghiệp

– “Tại sao anh có thể tàn nhẫn với con như vậy?” – Tôi run rẩy hỏi. – “Vì tôi không muốn chia tiền cho người lạ. Còn thằng bé, nếu cô không nuôi nổi thì để lại đây, tôi thuê vú em. Nhưng cô sẽ mất quyền làm mẹ.”

Không cần đến một giây suy nghĩ, tôi xé nát tờ séc 5 tỷ trước mặt anh ta. – “Tôi chọn con. Tiền của anh, giữ lấy mà mua vui cho thiên hạ.”

Quân cười lớn, tiếng cười đầy sự mỉa mai: – “Được, có khí phách. Để tôi xem cô ôm cái cục nợ ấy sống được bao lâu. Đừng quay lại đây ăn xin.”

Tôi bế Tôm, khi ấy đang ngủ say, bước ra khỏi căn biệt thự lộng lẫy giữa đêm mưa tầm tã. Tài sản duy nhất tôi mang theo là đứa con và lòng tự trọng của một người mẹ.

Chương 2: Mười năm tôi luyện

Những năm đầu tiên là địa ngục. Từ một phu nhân sống trong nhung lụa, tôi phải làm đủ nghề: rửa bát thuê, bán hàng online, rồi đi học lại nghiệp vụ kế toán vào ban đêm.

Có những đêm Tôm sốt cao, trong túi tôi chỉ còn đúng 50 nghìn đồng, không đủ tiền taxi đưa con đi viện, tôi phải cõng con chạy bộ dưới mưa, nước mắt hòa cùng nước mưa mặn chát. Lúc ấy, tôi hận Quân thấu xương tủy.

Nhưng Tôm càng lớn càng hiểu chuyện. Thằng bé chưa bao giờ đòi hỏi đồ chơi đắt tiền. 7 tuổi, Tôm đã biết nấu cơm đợi mẹ về. 10 tuổi, Tôm đạt giải Nhất toán thành phố.

– “Mẹ ơi, sau này con sẽ làm giám đốc, con sẽ xây nhà to cho mẹ, mẹ không phải khóc nữa.” – Câu nói ngây ngô của con năm nào là động lực để tôi cắn răng bước tiếp.

Tôi điên cuồng làm việc. Từ nhân viên kế toán quèn, tôi leo lên trưởng phòng, rồi Giám đốc tài chính cho một tập đoàn đa quốc gia. Căn hộ chung cư cao cấp ven sông Sài Gòn hiện tại chính là mồ hôi và nước mắt của hai mẹ con tôi suốt một thập kỷ.

Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Hôm nay là ngày Tôm – giờ đã là chàng trai 12 tuổi cao lớn, đĩnh đạc – đại diện trường tham gia cuộc thi Lập trình Robot Quốc tế.

Hội trường lộng lẫy ánh đèn. Khi cái tên “Nguyễn Hoàng Tuấn” (tên thật của Tôm) được xướng lên cho giải Vàng, tôi vỡ òa hạnh phúc.

– “Chúc mừng chị, con trai giỏi quá.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến tôi khựng lại. Tôi quay đầu. Là Quân.

10 năm không gặp, Quân già đi trông thấy. Tóc đã điểm bạc, ánh mắt không còn vẻ ngạo nghễ năm xưa mà hằn lên sự mệt mỏi. Nghe nói công ty của anh ta phá sản 2 năm trước do thua lỗ, vợ sau cũng ôm tiền bỏ đi.

Quân nhìn tôi, sững sờ trước vẻ mặn mà, sang trọng của người vợ cũ. Nhưng khi ánh mắt anh ta chạm vào Tôm đang cầm cúp đi xuống, anh ta như chết lặng. Thằng bé giống Quân như hai giọt nước thời trẻ, nhưng ánh mắt nó sáng và cương nghị hơn cha nó gấp ngàn lần.

– “Đó là… thằng Tôm sao?” – Giọng Quân lạc đi. – “Đúng. Là đứa con mà 10 năm trước anh coi là ‘cục nợ’ đấy.” – Tôi bình thản đáp.

Quân run rẩy bước tới. Anh ta nhìn bộ vest lịch lãm trên người con, nhìn chiếc cúp vàng danh giá, rồi nhìn sang tôi. Sự hối hận trào dâng trong đáy mắt đục ngầu.

– “Thanh… Anh sai rồi. Cho anh nhận lại con được không? Anh… anh cô đơn quá.”

Lúc này, cô bồ trẻ đi cùng Quân (có lẽ là người tình mới nhất) bĩu môi: – “Anh nhận nó về làm gì? Lại tốn tiền nuôi à?”

Tôm đi tới bên cạnh tôi. Thằng bé cao gần bằng bố nó, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người bọn họ.

– “Chú là ai?” – Tôm hỏi, giọng trầm ổn.

Quân sững người: – “Tôm, là bố đây. Bố là Quân…”

Tôm nhếch mép cười – một nụ cười bản lĩnh mà tôi chưa từng dạy con, có lẽ đó là sự trưởng thành từ gian khó. – “Xin lỗi chú. Trong giấy khai sinh và trong trí nhớ của cháu, bố cháu đã ‘chết’ từ 10 năm trước rồi. Ngày mẹ cháu cõng cháu đi viện giữa đêm mưa, chú ở đâu? Ngày mẹ cháu nhịn ăn để đóng tiền học cho cháu, chú đang ở đâu?”

Quân há miệng, nhưng không thốt nên lời. Nước mắt ông ta bắt đầu rơi.

– “Nhưng… bố là người sinh ra con…” – Quân cố vớt vát.

Tôi đặt tay lên vai con trai, nhìn thẳng vào Quân, dõng dạc từng chữ: – “Anh Quân này. 10 năm trước anh bắt tôi chọn: Tiền hoặc Con. Anh nói tôi ngu ngốc khi chọn ‘cục nợ’. Giờ anh mở to mắt ra mà nhìn. Tài sản lớn nhất đời người, tôi đã giữ được rồi. Còn anh, ôm đống tiền năm xưa của anh, giờ anh còn lại gì? Một con số 0 tròn trĩnh.”

Nói rồi, tôi nắm tay Tôm quay lưng bước đi.

– “Mẹ, mình đi ăn mừng thôi. Con không muốn lãng phí thời gian với người lạ.” – Tôm nói lớn, đủ để người đàn ông phía sau nghe thấy.

Chúng tôi bước ra khỏi hội trường, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi. Tôi biết Quân vẫn đứng đó, chôn chân trong sự ân hận muộn màng. Anh ta đã thắng một ván bài ly hôn năm xưa, nhưng anh ta đã thua trắng cả cuộc đời.

Tôi siết chặt tay con trai. Hạnh phúc không phải là bạn nắm trong tay bao nhiêu tiền, mà là khi về già, bạn có một bàn tay tin cậy để nắm lấy hay không.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/ngay-toi-viet-don-ly-hon-chong-cu-nem-5-ty-truoc-mat-va-bat-toi-chon-tien-hay-con-d337947.html

Bài viết Ngày tôi viết đơn ly hôn, chồng cũ ném 5 tỷ trước mặt và bắt tôi chọn: “Tiền hay con?” đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Không có vàng thì thôi khỏi trao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘làm màu’ ở đám cưới”, bà thẹn quá nổi khùng ngay tại đám hỏi đòi hủy hôn ngay lập tức, cả nhà gái đồng ý trả lễ luôn, nhà họ đi về được nửa đường thì cả nhà tôi nhận được điện thoại của công an xã https://trangtinonline.com/ngay-an-hoi-toi-noi-thang-voi-me-chong-khong-co-vang-thi-thoi-khoi-trao-dung-bat-con-deo-vang-thue-lam-mau-o-dam-cuoi-ba-then-qua-noi-khung-ngay-tai-dam-hoi-doi.html Thu, 27 Nov 2025 14:58:14 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125655 Là cô dâu thế hệ gen Z, tôi chẳng hề tủi thân nếu đám cưới không có màn trao vàng hoành tráng, nhưng sẽ rất ấm ức nếu phải đeo vàng thuê chỉ để đẹp mặt nhà chồng. Dịp thu đông này bạn bè tôi cưới khá nhiều, và một trong những chủ đề mà gia đình, nhóm bạn vẫn hay bàn luận là vàng cưới. Không biết từ bao giờ, việc người thân, họ hàng, bạn bè đôi trẻ lên sân khấu trao vàng cho cô dâu trở thành một màn quan trọng trong hôn lễ, thậm chí nhiều

Bài viết Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Không có vàng thì thôi khỏi trao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘làm màu’ ở đám cưới”, bà thẹn quá nổi khùng ngay tại đám hỏi đòi hủy hôn ngay lập tức, cả nhà gái đồng ý trả lễ luôn, nhà họ đi về được nửa đường thì cả nhà tôi nhận được điện thoại của công an xã đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Là cô dâu thế hệ gen Z, tôi chẳng hề tủi thân nếu đám cưới không có màn trao vàng hoành tráng, nhưng sẽ rất ấm ức nếu phải đeo vàng thuê chỉ để đẹp mặt nhà chồng.

Dịp thu đông này bạn bè tôi cưới khá nhiều, và một trong những chủ đề mà gia đình, nhóm bạn vẫn hay bàn luận là vàng cưới. Không biết từ bao giờ, việc người thân, họ hàng, bạn bè đôi trẻ lên sân khấu trao vàng cho cô dâu trở thành một màn quan trọng trong hôn lễ, thậm chí nhiều người chờ đợi nó như một dấu hiệu để so sánh mức độ sang chảnh của đám cưới và gia thế của hai nhà.

Trên mạng xã hội, nhiều đám cưới trở nên nổi tiếng không phải vì cô dâu chú rể là người của công chúng mà vì số vàng lớn được trao, hay những bộ trang sức “khổng lồ” bằng vàng ta khiến cô dâu nặng trĩu cả tay lẫn cổ.

Mùa cưới năm nay diễn ra trong thời gian tin tức về giá vàng luôn là “kỷ lục”, “kịch trần”, “tăng dựng đứng”…, do đó chuyện sắm vàng cưới là nỗi lo của nhiều gia đình. Không phải nhà nào cũng giàu, nhưng nhà nào làm đám cưới cũng phải có màn trao vàng cho khỏi thua kém, vì thế mà ở nhiều hôn lễ, những dây vàng miếng hay bộ nữ trang “khủng” mà cô dâu được tặng trên sân khấu thực chất chỉ là “trao tượng trưng”, là đồ thuê, cưới xong phải tháo ra trả.

Nhiều cô bạn tôi nói, họ thấy khổ sở khi phải đeo những bộ vòng cổ, vòng tay to đùng, vàng chóe, quê một cục, không ăn nhập gì với bộ đồ cưới tinh tế, hiện đại mà họ kỳ công chọn lựa. Tuy nhiên, vì tôn trọng người lớn, tôn trọng món quà được tặng, họ chấp nhận đeo. Có điều, nếu đó chỉ là vàng đi thuê thì họ không hiểu nổi tại sao mình phải đeo, vì hình ảnh cô dâu kém đẹp, còn cha mẹ thì mất tiền thuê, lại còn nơm nớp lo phải đền nếu như bị gãy, hỏng hay mất.

Cô dâu được trao vàng trong ngày cưới. (Ảnh minh họa)

Tôi hiểu, việc bố mẹ hai bên hay người thân, bạn bè trao vàng cho đôi trẻ trong hôn lễ xuất phát từ phong tục tốt đẹp. Vàng được coi là biểu tượng của sự giàu có, thịnh vượng và bền vững. Trao vàng cho cô dâu chú rể là trao lời chúc phúc, mong muốn đôi trẻ có hôn nhân lâu bền, tình cảm sắt son, kinh tế sung túc. Vàng cũng được coi là chút tài sản để bố mẹ thể hiện sự quan tâm đối với con cái.

Tuy nhiên, vì đây là nghi thức nên chỉ cần mang tính tượng trưng, nhà có điều kiện đến đâu thì làm đến đó. Một chiếc nhẫn nho nhỏ hay chiếc dây chuyền mỏng thôi cũng đủ, đâu cần phải đeo cho cô dâu cái kiềng to tổ chảng để đến nỗi phải đi thuê! Thậm chí, không có tiền mua vàng thì không trao cũng có sao đâu, sao cứ phải cố chỉ để “làm màu” trên sân khấu.

Là những cô dâu thế hệ Z, chúng tôi thà bỏ qua màn “biểu diễn” này còn hơn phải giả vờ mình là dâu nhà giàu với bộ nữ trang đi thuê, trừ khi nó rất đẹp, thời trang, phù hợp với bộ đồ cưới và được đeo hoàn toàn với mục đích làm đẹp.

Tôi nghĩ ít cô dâu thấy vui khi phải đeo bộ nữ trang hoành tráng để khách khứa tưởng rằng đó là quà bố mẹ chồng tặng. Kiểu “phông bạt” này khiến nghi thức trao quà cưới mất đi ý nghĩa tốt đẹp ban đầu của nó, đem vật chất làm thước đo tình cảm gia đình, quá coi trọng sự giàu sang giả tạo, gây áp lực không cần thiết cho cả cô dâu chú rể và hai bên gia đình.

Và thú thật, việc gia đình thuê vàng cưới cũng khiến không ít đôi trẻ cảm thấy khó chịu, không thoải mái vì “có tiếng không có miếng”. Trên sân khấu thì gây trầm trồ vì có số của hồi môn lớn, tối về phải tháo vàng ra trả rồi lo còng lưng trả nợ, ai mà không ấm ức cho được.

Chị bạn tôi từng tức giận khóc sưng mắt vì bị bà cô bên chồng mắng một trận rồi rêu rao nói xấu khắp nơi, chỉ vì bà hỏi vay vàng và chị ấy bảo không có. Bà cô đâu biết bộ kiềng, lắc “nặng đến gãy cổ, gãy tay” mà mẹ chồng đeo cho chị trong đám cưới đều là đồ thuê; nói ra thì làm mất mặt bố mẹ chồng, sau này khó sống nên đành ấm ức chịu tiếng xấu với họ hàng.

Năm sau đến lượt tôi lên xe hoa, tôi đã nói trước để bạn trai làm công tác tư tưởng với bố mẹ là bỏ màn trao vàng trên sân khấu. Khu vực đón khách có chỗ đặt quà cưới; ai thân muốn tặng đồ quý giá thì hoàn toàn có thể trao cho cô dâu trong không gian thân tình. Không cần diễn trước mắt mọi người, cả bên nhận lẫn bên trao đều không bị áp lực.

Nói cho cùng, ngoài mấy câu trầm trồ sẽ bay nhanh như gió, màn đeo vàng “nặng gãy cổ” cũng chẳng liên quan đến hạnh phúc sau này của tân lang, tân nương.

Nguồn: https://baomoi.com/khong-co-vang-thi-khoi-trao-dung-bat-co-dau-deo-vang-thue-lam-mau-o-dam-cuoi-c50650192.epi

Bài viết Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Không có vàng thì thôi khỏi trao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘làm màu’ ở đám cưới”, bà thẹn quá nổi khùng ngay tại đám hỏi đòi hủy hôn ngay lập tức, cả nhà gái đồng ý trả lễ luôn, nhà họ đi về được nửa đường thì cả nhà tôi nhận được điện thoại của công an xã đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ly hôn, chồng bắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con và cái kết… https://trangtinonline.com/ly-hon-chong-bat-toi-lua-chon-muon-mot-nua-tai-san-hay-muon-con-toi-khong-do-du-chon-con-va-cai-ket.html Thu, 20 Nov 2025 14:32:39 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125452 Mười năm sau gặp lại, anh ta ch ê’t lặng khi biết hai mẹ con tôi giờ đã… Mười năm sau gặp lại, anh ta ch ết l ặng khi biết hai mẹ con tôi giờ đã… Tôi và Hưng cưới nhau khi tôi vừa 25 tuổi. Lúc đó, anh là giám đốc một công ty xây dựng đang ăn nên làm ra. Còn tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Ai cũng nói tôi may mắn, cưới được chồng tốt, tương lai rộng mở. Nhưng không ai biết rằng cuộc hôn nhân ấy giống như một

Bài viết Ly hôn, chồng bắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con và cái kết… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Mười năm sau gặp lại, anh ta ch ê’t lặng khi biết hai mẹ con tôi giờ đã…

Mười năm sau gặp lại, anh ta ch ết l ặng khi biết hai mẹ con tôi giờ đã…

Tôi và Hưng cưới nhau khi tôi vừa 25 tuổi. Lúc đó, anh là giám đốc một công ty xây dựng đang ăn nên làm ra. Còn tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Ai cũng nói tôi may mắn, cưới được chồng tốt, tương lai rộng mở.

Nhưng không ai biết rằng cuộc hôn nhân ấy giống như một chiếc ly pha lê — đẹp đấy, nhưng chỉ cần một vết nứt là vỡ tan.

Sau khi tôi sinh con trai, Hưng bắt đầu thay đổi. Anh thường xuyên về muộn, thỉnh thoảng có mùi nước hoa lạ, điện thoại thì đặt mật khẩu. Ban đầu tôi cố lờ đi, nghĩ do anh áp lực công việc. Nhưng đến khi nửa đêm anh ngồi ngoài ban công cười nói qua điện thoại, thì tôi biết sự thật đã đến lúc không thể che giấu nữa.

Tôi hỏi anh.

Anh không phủ nhận.

“Tôi muốn ly hôn.” – Hưng lạnh lùng như một người xa lạ.

Tôi chết lặng.

Nhưng điều khiến tôi không bao giờ quên, là câu nói tiếp theo của anh:

“Cô chọn đi: muốn một nửa tài sản, hay muốn con?”

Tôi nhìn anh, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông từng nắm tay mình hứa hẹn cả đời.

“Tại sao lại là lựa chọn này?” – tôi hỏi, giọng run.

“Vì tôi không muốn chia đôi tài sản cho người không còn liên quan đến cuộc đời tôi.” – anh đáp như thể đang nói chuyện làm ăn.

Tôi ôm con trai vào lòng.

Tôi không cần tiền, cũng không cần những thứ vật chất anh tự hào. Tôi chỉ cần con.

“Tôi chọn con.” – tôi nói, không chần chừ một giây.

Hưng nhếch môi cười khinh thường: “Nghèo rồi đừng hối hận.”

Tôi ôm con rời khỏi căn nhà từng được gọi là “tổ ấm”, để lại sau lưng những năm tháng đầy tổn thương.

10 năm trôi qua.

Tôi và con trai – bé Bin – sống trong một căn hộ thuê nhỏ ở ngoại ô. Tôi vừa đi làm, vừa học thêm buổi tối để nâng cao chuyên môn. Có những ngày tôi mệt đến mức muốn gục, nhưng cứ nhìn con, tôi lại đứng dậy.

Con trai tôi lớn lên ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức khiến tôi nhiều lần bật khóc. Nó học giỏi, thường xuyên nhận học bổng. Khi tôi tăng ca, nó tự nấu cơm, làm bài tập, đợi mẹ về cùng ăn. Có những đêm mùa đông, nó khoác chăn lên người tôi và nói:

“Con lớn rồi, mẹ đừng lo.”

Chính Bin là người kéo tôi ra khỏi những ngày u ám nhất.

Và tôi cũng không để bản thân chìm trong đau đớn mãi. Sau 10 năm miệt mài, tôi từ một nhân viên nhỏ bé trở thành phó giám đốc nhân sự tại một công ty công nghệ lớn. Tôi mua được căn chung cư mới, mang Bin về ngôi nhà ấm áp mà hai mẹ con nỗ lực bằng chính sức mình.

Cuộc sống dần tươi sáng.

Tôi tưởng rằng quá khứ đã ngủ yên.

Nhưng rồi một ngày, Hưng xuất hiện.

Hôm ấy là cuối tuần, tôi đưa Bin đi xem triển lãm khoa học vì con được chọn trình diễn mô hình mà con tự làm. Khi vừa bước vào sảnh, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình.

“Hà?”

Tôi quay lại.

Là Hưng.

Anh ta già đi thấy rõ, ánh mắt mệt mỏi, vẻ phong độ năm nào biến mất. Bên cạnh anh là một phụ nữ trẻ — có lẽ là người anh đã đánh đổi gia đình năm xưa.

Anh đứng ngây người nhìn tôi. Nhưng điều khiến anh chết lặng… không phải là tôi, mà là khi thấy Bin đang đứng cạnh tôi, cao lớn, sáng sủa, hệt như một phiên bản trẻ hơn của anh lúc trẻ.

“Đây… là con tôi?” – Hưng hỏi, giọng run, mắt mở to.

Tôi gật đầu.
“Đúng. Con của anh. Và cũng là đứa trẻ anh từng không muốn nuôi.”

Hưng nuốt khan, mặt tái đi.
Anh nhìn Bin như thể lần đầu nhìn thấy điều quan trọng nhất đời mình.

“Tại sao… nó lớn thế này rồi? Tại sao em không cho tôi gặp nó suốt thời gian qua?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh quên rồi sao? Anh là người nói: hoặc tài sản, hoặc con. Anh chọn tài sản. Tôi chỉ tôn trọng lựa chọn của anh.”

Hưng nghẹn lại, không nói nên lời.

Bạn gái của anh đứng cạnh, sắc mặt khó chịu:

“Anh từng nói vợ cũ và con không quan trọng mà?”

Bin nghe vậy, quay sang nhìn tôi – ánh mắt trưởng thành hơn tuổi.

Mẹ, con ghét cách họ xem chúng ta như rác rưởi.

Tôi nắm tay con, mỉm cười.

“Họ không quan trọng, con yêu.”

Hưng bước lên một bước:

“Hà… cho tôi gặp con. Tôi muốn bù đắp…”

Bin nhìn thẳng vào anh, giọng rõ ràng:

“Chú là ai?”

Hưng sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:

“Đây là ba con.”

Bin im lặng vài giây rồi hỏi:

“Ba ạ? Vậy 10 năm trước ba ở đâu khi mẹ con con khổ sở? Khi mẹ bệnh không có tiền? Khi con không có nổi đôi giày tử tế để đến trường?”

Hưng bật khóc.

Anh cố đưa tay ra:
“Ba xin lỗi. Ba sai rồi. Ba muốn nhận lại con…”

Bin lắc đầu:

“Cháu không cần ba. Cháu có mẹ là đủ.”

Như một nhát dao, câu nói ấy đam thẳng vào lòng người đàn ông từng xem con mình như món đồ để mặc cả.

Tôi dắt con đi, để lại phía sau ánh mắt hoảng loạn và bất lực của Hưng.

Nhưng khi đến cửa, tôi dừng lại, quay đầu:

“Hưng…”

Anh ngẩng lên hy vọng.

Tôi nói chậm rãi:

“10 năm trước tôi chọn con, còn anh chọn tiền. Giờ anh nhìn xem — chúng tôi đã sống tốt thế nào, còn anh thì…?”

Hưng cúi mặt, vai run lên.

Tôi nắm tay con thật chặt rồi bước đi.

Con đường phía trước thuộc về hai mẹ con tôi — những người đã đứng dậy từ đau đớn để tự xây lại tương lai bằng bàn tay của chính mình.

Còn anh ta… chỉ có thể đứng lại phía sau, nhìn điều quý giá nhất đời mình vụt khỏi tầm tay.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/ly-hon-chong-bat-toi-lua-chon-muon-mot-nua-tai-san-hay-muon-con-toi-khong-do-du-chon-con-va-cai-ket-d134828.html

Bài viết Ly hôn, chồng bắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con và cái kết… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Gã giám đốc va chạm với ông lão chở trứng khiến trứng vỡ tung tóe. Hắn khó chịu xuống xe… https://trangtinonline.com/ga-giam-doc-va-cham-voi-ong-lao-cho-trung-khien-trung-vo-tung-toe-han-kho-chiu-xuong-xe.html Mon, 10 Nov 2025 07:43:13 +0000 https://trangtinonline.com/?p=125127 Tôi từng nghĩ mình có tất cả… Tiền bạc, danh vọng, quyền lực – những thứ khiến người khác cúi đầu. Nhưng hóa ra, tôi lại nghèo nhất… trong chính tâm hồn mình. Hôm ấy, trên con đường làng bụi mù, chiếc xe sang của tôi phóng đi như mũi tên. Tôi đang vội – một hợp đồng hàng chục tỷ đang chờ ký, và tôi không có thời gian cho bất kỳ “sự chậm trễ” nào. Cho đến khi — RẦM! Một chiếc xe máy cà tàng đổ nhào, trứng vỡ loang đầy mặt đường. Ông lão hơn sáu

Bài viết Gã giám đốc va chạm với ông lão chở trứng khiến trứng vỡ tung tóe. Hắn khó chịu xuống xe… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Tôi từng nghĩ mình có tất cả…

Tiền bạc, danh vọng, quyền lực – những thứ khiến người khác cúi đầu.

Nhưng hóa ra, tôi lại nghèo nhất… trong chính tâm hồn mình.

Hôm ấy, trên con đường làng bụi mù, chiếc xe sang của tôi phóng đi như mũi tên. Tôi đang vội – một hợp đồng hàng chục tỷ đang chờ ký, và tôi không có thời gian cho bất kỳ “sự chậm trễ” nào.

Cho đến khi — RẦM!

Một chiếc xe máy cà tàng đổ nhào, trứng vỡ loang đầy mặt đường.

Ông lão hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy guộc, run rẩy nhặt từng quả trứng còn nguyên, mắt ông ánh lên nỗi sợ hãi và tiếc nuối.

Tôi bước xuống, vest phẳng phiu, giày bóng loáng.

“Ông đi đứng kiểu gì vậy? Xe tôi mà trầy thì ông có đền nổi không?”

Tôi cười khẩy, rút ví, ném mấy tờ tiền xuống đất:

“Cầm lấy. Đủ mua lại cả chục sọt trứng như thế này. Lần sau tránh xa ô tô ra nhé.”

Ông lão chỉ nhặt vài tờ, vừa đủ đền số trứng vỡ.

Ông không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi xuống gom từng mảnh vỏ trứng – trong khi tôi, tự cho mình là người chiến thắng, lại không biết rằng mình vừa thua… một cách thảm hại.

Ba ngày sau, tại công ty, tôi được triệu tập gấp.

Một đoàn khách từ huyện đến – trong đó có ông lão.

Nhưng lần này, ông ngồi cạnh Chủ tịch huyện, áo sơ mi trắng, ánh mắt trầm tĩnh.

“Chào cậu Hưng,” ông nói, “tôi là Nguyễn Văn Hòa – Chủ tịch Quỹ Hỗ trợ Nông dân ‘Tấm Lòng Vàng’. Và hôm đó… là một bài kiểm tra.”

Ông kể lại tất cả, giọng điềm đạm nhưng đầy sức nặng.

“Chúng tôi tìm một người vừa thành công, vừa có lòng nhân ái. Cậu gần như đã được chọn. Nhưng cậu đã thất bại – không phải trong bài kiểm tra của chúng tôi, mà trong bài kiểm tra của chính lương tâm mình.”

Tôi đứng lặng.

Mọi danh hiệu, mọi tự tin bỗng trở nên vô nghĩa.

Tôi xin lỗi – không phải vì mất cơ hội, mà vì nhận ra mình đã đánh mất nhân cách.

Từ hôm đó, tôi thay đổi.

Tôi lái xe chậm hơn, dừng lại mua vài bó rau, vài chục trứng gà, hỏi han người bán.

Mỗi khi nhìn thấy những sọt hàng quê, tôi lại nhớ đến ánh mắt hiền hậu hôm nào – và câu nói của ông Hòa:

“Không phải ai đi xe cũ cũng nghèo, và không phải ai đi xe sang cũng giàu có thật sự. Có những thứ quý hơn tiền bạc – đó là lòng người.”

Ngày tôi quay lại khúc cua định mệnh, nhìn vệt đường từng loang trứng vỡ, tôi chợt mỉm cười.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thực sự giàu có — không phải vì tài sản, mà vì đã học được cách biết ơn và biết cúi đầu.

Đôi khi, những gì ta đánh mất không phải là tiền – mà là lòng người.
Sống tử tế, bởi vì không ai biết được… bài kiểm tra tiếp theo của cuộc đời sẽ đến khi nào.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/ga-giam-doc-va-cham-voi-ong-lao-cho-trung-khien-trung-vo-tung-toe-han-kho-chiu-xuong-xe-d332899.html

Bài viết Gã giám đốc va chạm với ông lão chở trứng khiến trứng vỡ tung tóe. Hắn khó chịu xuống xe… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ https://trangtinonline.com/vat-va-lam-them-nuoi-chong-an-hoc-bac-hoc-hang-chuc-nam-troi-den-khi-thanh-dat-lam-bac-si-benh-vien-lon-thi-quay-ra-doi-bo-vo.html Fri, 07 Nov 2025 04:06:20 +0000 https://trangtinonline.com/?p=124985 Cả làng ai cũng bảo Lan số khổ. Cưới Nam – một cậu sinh viên nghèo y khoa, cô vừa làm công nhân, vừa đi rửa bát thuê, tích cóp từng đồng để lo cho chồng ăn học. 10 năm ròng, cô gầy rộc đi, quần áo vá chằng vá đụp, trong khi Nam thì ngày một bóng bẩy, áo sơ mi phẳng lì, giày thơm mùi hàng ngoại. Ngày Nam tốt nghiệp, cầm tấm bằng bác sĩ, anh ta hứa sẽ “để em hết khổ”. Nhưng đời không như phim. Vừa vào làm tại bệnh viện lớn trong thành

Bài viết Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Cả làng ai cũng bảo Lan số khổ.
Cưới Nam – một cậu sinh viên nghèo y khoa, cô vừa làm công nhân, vừa đi rửa bát thuê, tích cóp từng đồng để lo cho chồng ăn học.
10 năm ròng, cô gầy rộc đi, quần áo vá chằng vá đụp, trong khi Nam thì ngày một bóng bẩy, áo sơ mi phẳng lì, giày thơm mùi hàng ngoại.

Ngày Nam tốt nghiệp, cầm tấm bằng bác sĩ, anh ta hứa sẽ “để em hết khổ”.
Nhưng đời không như phim.

Vừa vào làm tại bệnh viện lớn trong thành phố, Nam bắt đầu thay đổi:
đi sớm về khuya, điện thoại đặt mật khẩu, nói chuyện với vợ cũng bằng giọng kẻ cả.
Lan vẫn nhẫn nhịn, nghĩ do anh bận. Cho đến hôm cô vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại chồng:

“Anh nói chuyện ly hôn với vợ chưa? Em không muốn làm người thứ ba mãi.”

Tim cô như có ai bóp nghẹt.
Anh từng nói cô là người duy nhất, là hậu phương cả đời — vậy mà giờ đây, khi anh thành danh, lại xem cô như cái gánh nặng.

Chiều hôm đó, Nam về nhà, lạnh lùng đặt trước mặt vợ tờ đơn ly hôn, nói dửng dưng:

“Anh không còn tình cảm. Em ký đi. Anh sẽ bù cho em một khoản tiền, coi như đền đáp công sức.”

Lan lặng người.
Tiền ư? Tiền nào mua nổi mười mấy năm tuổi trẻ cô đã hy sinh?
Không cãi, không khóc, cô chỉ gật đầu:

“Được. Nhưng mai anh nhớ có mặt ở bệnh viện. Em có chuyện muốn nói với giám đốc của anh.”

Sáng hôm sau, Lan ăn mặc chỉnh tề, tay cầm xấp giấy tờ bước vào bệnh viện nơi Nam đang làm.
Giám đốc cùng vài bác sĩ khác đang họp, thấy cô đến, tưởng có việc gấp.
Lan mở tập hồ sơ, giọng bình tĩnh đến rợn người:

“Tôi là vợ hợp pháp của bác sĩ Nguyễn Minh Nam. Tôi là người đã trả toàn bộ học phí suốt 10 năm học y của anh ấy – gần 600 triệu đồng. Tôi cũng là người đứng tên vay vốn hộ anh ấy khi anh chưa có bằng tốt nghiệp. Đây là toàn bộ giấy chuyển tiền, hóa đơn và bản sao hợp đồng vay nợ.”

Căn phòng im phăng phắc.
Giám đốc cau mày, còn Nam tái mét mặt, lắp bắp:

“Lan, em… em làm gì thế?”

Cô cười nhạt:

“Tôi đến để xin rút tên khỏi tất cả khoản bảo lãnh cho anh. Và xin báo lại rằng anh Nam đã dùng danh nghĩa vợ hợp pháp để ký hợp đồng vay vốn trước đây. Từ nay, tôi không chịu trách nhiệm về bất kỳ khoản nào anh ta mang tên tôi nữa.”

Nói rồi cô đặt tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký lên bàn giám đốc, giọng dõng dạc:

“Anh ta có thể bỏ vợ, nhưng không thể xóa được sự thật mình là kẻ phụ bạc, quên ơn người đã nuôi ăn học thành người.”

Giám đốc nhìn Nam với ánh mắt thất vọng.
Cả phòng họp sững sờ.
Nam cúi gằm, mồ hôi túa ra.
Còn Lan quay người bước đi, lưng thẳng, dáng bình thản đến lạnh lùng.

Cánh cửa phòng họp khép lại —
và cũng là lúc vị bác sĩ “thành đạt” mất đi tất cả: danh dự, niềm tin, và người phụ nữ đã vì mình hi sinh cả thanh xuân.

Bài viết Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú U60 có 2 đời vợ https://trangtinonline.com/40-tuoi-chua-lay-chong-vi-me-giuc-qua-nen-toi-chap-nhan-len-xe-hoa-voi-mot-ong-chu-u60-co-2-doi-vo.html Tue, 04 Nov 2025 15:46:34 +0000 https://trangtinonline.com/?p=124872 Bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn sống độc thân trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi những cơn gió chiều tà thổi qua hàng tre, mang theo hương lúa thơm ngát. Bốn mươi năm đã qua, tôi vẫn sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi gió chiều thường khẽ lùa qua hàng tre, mang theo hương lúa chín thơm nồng. Ở tuổi này, tôi đã quen với những ánh mắt dò xét và những lời bàn tán sau lưng: “Con bé Linh đó, xinh xắn, học hành đàng hoàng, sao vẫn chưa chịu lấy

Bài viết 40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú U60 có 2 đời vợ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn sống độc thân trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi những cơn gió chiều tà thổi qua hàng tre, mang theo hương lúa thơm ngát.

Bốn mươi năm đã qua, tôi vẫn sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi gió chiều thường khẽ lùa qua hàng tre, mang theo hương lúa chín thơm nồng. Ở tuổi này, tôi đã quen với những ánh mắt dò xét và những lời bàn tán sau lưng:
“Con bé Linh đó, xinh xắn, học hành đàng hoàng, sao vẫn chưa chịu lấy chồng nhỉ?”

Mẹ tôi – người phụ nữ tần tảo, cả đời vì con – càng ngày càng lo lắng.

“Linh à, mẹ chẳng biết còn sống được bao lâu nữa. Con lấy chồng đi, để mẹ yên lòng.”

Rồi một người trong làng làm mai cho tôi gặp ông Tâm – người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, dáng vẻ điềm đạm, nhưng mang tiếng là “đã qua hai đời vợ”. Dân làng đồn rằng ông là “g/ã đ/ào h/oa già”, kẻ không biết trân trọng phụ nữ. Nhưng tôi không mấy bận tâm. Với tôi, đây chỉ là cách để mẹ vui lòng – một cuộc hôn nhân không tình yêu, không kỳ vọng. Tôi gật đầu đồng ý, và đám cưới được ấn định ngày.

Hôm cưới, hội trường làng vắng vẻ. Chỉ có vài người họ hàng hai bên, mẹ tôi và ông Tâm với nụ cười hiền lành. Dân làng chẳng ai đến, họ bảo tôi “h/á/m t/iề/n”, “b/á/n r/ẻ đời mình” khi cưới một người đàn ông từng hai lần l/y hôn.

Tôi khoác áo dài, đứng cạnh ông Tâm, lòng n/ặng tr/ĩu. Ông khẽ nắm tay tôi, nói nhỏ:

“Đừng buồn, Linh. Hôm nay là ngày vui của chúng ta.”

Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng trống rỗng.

Bất ngờ đầu tiên xảy ra ngay giữa buổi lễ. Một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cổng. Tôi gi/ật mình quay ra — một chiếc xe tải chở đầy hoa dừng trước hội trường. Những người công nhân mặc đồng phục bắt đầu khiêng từng giỏ hoa lớn: cúc, hồng, đồng t/iền… và xếp đầy lối đi.

Mẹ tôi ngạc nhiên, hỏi: “Ai làm cái gì thế này?” Ông Tâm mỉm cười, không đáp, chỉ ra hiệu cho tôi chờ.

Rồi, từ trong đám người công nhân, một nhóm trẻ con làng chạy ùa vào, tay cầm những tấm thiệp viết tay, nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy chân thành. Một cô bé, con chị hàng xóm, chạy đến trước mặt tôi, đưa thiệp: “Cô Linh, chú Tâm bảo tụi con viết lời chúc cô. Chú tốt lắm, cô đừng buồn nha!” Tôi cầm tấm thiệp, đọc dòng chữ ngây ngô: “Chúc cô Linh hạnh phúc mãi mãi!” Tim tôi chợt ấm lại, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bất ngờ thứ hai khiến cả hội trường sững sờ. Từ ngoài cổng, từng nhóm người làng bắt đầu kéo đến. Họ không mặc đồ đẹp, không mang quà, nhưng gương mặt ai nấy đều rạng rỡ. Chị Hằng, người hay buôn chuyện nhất làng, bước vào, ôm chầm lấy tôi:

“Linh, chị xin lỗi. Chị không biết ông Tâm tốt đến vậy!”

Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi thì ông Tâm bước lên bục, cầm micro, giọng trầm ấm vang lên.

“Thưa bà con, hôm nay là ngày vui của tôi và Linh. Tôi biết mọi người dị nghị, cho rằng tôi không xứng với cô ấy. Tôi từng có 2 người vợ, đúng vậy, nhưng không phải vì tôi đào hoa hay phụ bạc. Họ rời đi vì tôi không thể cho họ hạnh phúc trọn vẹn, vì tôi đã dành cả đời mình để sửa chữa một sai lầm lớn.”

Cả hội trường im phăng phăng. Ông Tâm kể, giọng nghẹn ngào:

“Hai mươi năm trước, tôi từng gây ra một vụ tai nạn, làm một người mất đi đôi chân. Tôi đã chạy trốn, nhưng lương tâm không tha thứ. Tôi quay lại, chăm sóc người đó suốt đời, dù họ không chấp nhận tôi. 2 người vợ của tôi rời đi vì không chịu nổi cuộc sống của một người chồng luôn mang nợ ân tình.”

Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. Dân làng bắt đầu xì xào, nhưng lần này là sự kinh ngạc và cảm phục. Ông Tâm tiếp tục:

“Hôm qua, tôi đã làm một việc mà tôi hy vọng sẽ chuộc lại phần nào lỗi lầm. Tôi đã hiến toàn bộ đất đai và tiền tiết kiệm của mình để xây một ngôi trường mới cho làng Hạ. Các cháu nhỏ sẽ không phải đi học xa nữa. Và tôi muốn Linh – người phụ nữ tôi trân trọng – cùng tôi tiếp tục những việc tốt đẹp này.”

Bất ngờ cuối cùng, cũng là điều khiến cả làng đổi thay. Từ ngoài cổng, một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy vào. Đó là ông Hùng – người bị tai nạn năm xưa do ông Tâm gây ra. Ông Hùng đứng lên, dù khó nhọc, và nắm tay ông Tâm:

“Tôi đã tha thứ cho anh từ lâu. Hôm nay, tôi đến để chúc phúc cho hai người.”

Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Dân làng, từ những người từng dè bỉu, giờ kéo đến, ôm lấy tôi, chúc phúc, xin lỗi vì đã hiểu lầm. Chị Hằng khóc: “Linh, em may mắn lắm. Ông Tâm không chỉ tốt với em, mà với cả làng này.”

Tôi nhìn ông Tâm, người đàn ông mà tôi từng nghĩ chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ. Giờ đây, tôi thấy ở ông một trái tim rộng lớn, một con người dám đối diện với sai lầm và sống vì người khác. Đám cưới kết thúc không chỉ trong tiếng cười, mà trong cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Dân làng ở lại đến khuya, cùng nhau hát vang, như thể cả làng Hạ đang tổ chức một lễ hội. Tôi nắm tay ông Tâm, lòng thầm hứa sẽ cùng ông viết tiếp câu chuyện của lòng nhân ái, của tình yêu nảy nở từ những điều bất ngờ nhất.

Bài viết 40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú U60 có 2 đời vợ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Người đàn ông nghèo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy nghi ngờ nên lập tức gọi CS tới https://trangtinonline.com/nguoi-dan-ong-ngheo-mang-theo-mot-balo-tien-mat-di-mua-xe-may-dat-tien-nhan-vien-cua-hang-thay-nghi-ngo-nen-lap-tuc-goi-cs-toi.html Tue, 14 Oct 2025 09:59:18 +0000 https://trangtinonline.com/?p=123733 Chiều hôm ấy, tại một cửa hàng xe máy lớn, xuất hiện một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng vẻ khắc khổ, da sạm nắng, mặc bộ đồ công nhân cũ kỹ, đôi dép tổ ong đã mòn. Ông bước thẳng vào quầy, chỉ tay về phía chiếc xe SH đời mới trưng bày giữa sảnh: “Cho tôi xem chiếc này. Tôi muốn mua.” Nhân viên thoáng sững lại. Họ liếc nhìn ông từ đầu đến chân rồi nhìn nhau, nửa nghi ngờ, nửa bật cười: “Dạ, chú cứ xem thoải mái ạ.” Ai nấy đều nghĩ ông chỉ

Bài viết Người đàn ông nghèo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy nghi ngờ nên lập tức gọi CS tới đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Chiều hôm ấy, tại một cửa hàng xe máy lớn, xuất hiện một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng vẻ khắc khổ, da sạm nắng, mặc bộ đồ công nhân cũ kỹ, đôi dép tổ ong đã mòn.

Ông bước thẳng vào quầy, chỉ tay về phía chiếc xe SH đời mới trưng bày giữa sảnh:
“Cho tôi xem chiếc này. Tôi muốn mua.”

Nhân viên thoáng sững lại. Họ liếc nhìn ông từ đầu đến chân rồi nhìn nhau, nửa nghi ngờ, nửa bật cười:
“Dạ, chú cứ xem thoải mái ạ.”

Ai nấy đều nghĩ ông chỉ đến xem cho biết, kiểu người ngh/èo ghé qua ngắm chút cho vui rồi đi.
Nhưng chỉ 10 phút sau, ông quay lại, đặt lên bàn một chiếc ba lô cũ, mở khóa ra — bên trong là từng cọc tiền mặt dày cộm, toàn tờ 500 ngàn được xếp gọn gàng.

Ông nói một cách điềm nhiên:
“Tôi mua chiếc xe này. Trả đủ tiền. Cứ đếm đi.”

Nhân viên đứng chết lặng. Quản lý được gọi đến, không khí trong cửa hàng chùng xuống.
Họ bắt đầu thấp thỏm: Tiền nhiều thế này? Mà ông ấy ăn mặc thế kia?
Mùi mồ hôi, mùi nắng gió quyện lại khiến ai nấy càng thêm ngờ vực.

Một nhân viên trẻ khẽ nói với quản lý:
“Anh ơi… hay gọi công an đến kiểm tra đi. Lỡ tiền này… không rõ nguồn thì sao?”

Chưa đầy 10 phút sau, công an khu vực có mặt.
Người đàn ông vẫn bình thản, tay ôm ba lô, ánh mắt điềm tĩnh.

Công an yêu cầu ông xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích nguồn gốc số tiền. Ông lặng lẽ rút trong túi ra một xấp giấy. Là sổ tiết kiệm – giấy tờ bán đất – và bản cam kết rút tiền mặt từ ngân hàng sáng cùng ngày.

Công an xác nhận: tất cả đều hợp pháp.

Không ai nói gì. Không khí bỗng chùng xuống.

Ông nhìn mọi người, chậm rãi nói:

“Tôi làm phụ hồ 30 năm, không hút thuốc, không rượu chè. Mấy tháng trước, vợ tôi mất vì ung thư. Trước khi đi, bả có nói một câu: ‘Ông sống cực cả đời, tôi chỉ tiếc là chưa thấy ông ngồi lên chiếc xe đẹp cho đỡ tủi’. Tôi bán miếng đất cuối cùng ở quê, gom đủ tiền. Hôm nay tôi đến đây… không phải để chứng minh điều gì. Tôi chỉ muốn giữ lời hứa với người đã khuất.”

Cả cửa hàng lặng như tờ. Nhân viên cúi đầu. Quản lý xin lỗi rối rít. Một người trẻ thì thầm:

“Tụi mình đã quá quen nhìn người bằng quần áo.”

Cái kết?

Ông mua xe, trả đủ tiền. Khi lái xe rời khỏi cửa hàng, ông vẫn mặc bộ đồ cũ, nhưng ai nhìn cũng thấy ông… ngẩng cao đầu như một người giàu nhất đời – giàu nghĩa tình, giàu nhân phẩm.

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/nguoi-dan-ong-ngh-eo-mang-theo-mot-balo-tien-mat-di-mua-xe-may-dat-tien-nhan-vien-cua-hang-thay-ng-hi-ng-o-nen-lap-tuc-goi-cs-toi-d312536.html

Bài viết Người đàn ông nghèo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy nghi ngờ nên lập tức gọi CS tới đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>