Lưu trữ Tâm sự https://trangtinonline.com/category/tam-su Phụ nữ, giải trí, xã hội Fri, 04 Jul 2025 11:21:43 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.8.1 Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ https://trangtinonline.com/con-trai-ca-vua-mat-nha-chong-da-len-goi-con-dau-den-ep-ky-giay-sang-ten-nha-dat-co-lam-lui-ky-nhung-nao-ngo.html Fri, 04 Jul 2025 11:21:43 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119074 Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng:Gói kỳ nghỉ gia đình – “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.” Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn. Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn mất vì tai nạn, cả nhà chồng vẫn

Bài viết Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Chồng tôi – anh Tuấn – là con trai cả trong một gia đình gia giáo, có chút tiếng tăm ở quê. Từ ngày cưới tôi, mẹ chồng đã không ưng bụng:Gói kỳ nghỉ gia đình

– “Nó quê mùa, lại chẳng giúp gì cho dòng họ.”

Chồng tôi hiền, luôn đứng giữa giảng hòa, nên tôi cắn răng nhẫn nhịn.

Chúng tôi sống trong căn nhà 3 gian do bố mẹ chồng đứng tên. Mặc dù chẳng yêu quý gì tôi, nhưng vì con tôi còn nhỏ, sau khi anh Tuấn mất vì tai nạn, cả nhà chồng vẫn giữ im lặng vài tuần – chỉ để chờ thời điểm “thích hợp”…

Một buổi sáng đầu tháng, mẹ chồng gọi tôi về quê “họp gia đình”. Tưởng là bàn chuyện chăm sóc cháu, tôi bế con theo, không mảy may nghi ngờ.

Bố chồng mở lời, giọng trầm lặng:

– “Giờ Tuấn mất rồi, cái nhà này là của tổ tiên, con dâu thì… cũng chỉ là người ngoài. Con ký vào đây, sang tên lại cho thằng út để nhà còn người giữ.”

Tôi im lặng. Họ nói tôi “đã hưởng phúc đủ rồi”, “chồng mất rồi thì cũng không nên giữ cái gì cho khó xử”.

Tôi mỉm cười, không phản kháng. Tôi… ký. Rất nhanh.

Mẹ chồng còn đắc ý thì thầm với hàng xóm:

– “Hiểu chuyện đấy, dù gì cũng biết thân phận!”

Chỉ một tháng sau, thằng út dẫn người đến xem nhà chuẩn bị rao bán. Họ đào vườn để xây móng, mở rộng thêm dãy trọ phía sau.

Vừa đào sâu xuống 2 mét, họ tái mặt.

Cả một khoảng đất chôn đầy thùng phi kim loại và túi rác y tế – dấu tích của một thời gian dài xưởng thuốc lậu hoạt động “chui” dưới danh nghĩa nhà kho cũ.

Mảnh đất ấy đã bị khoanh vùng “ô nhiễm độc hại mức A”, từng có đơn tố cáo, từng có đoàn kiểm tra… nhưng bằng cách nào đó hồ sơ bị ém nhẹm, đến giờ mới bật lại.

Họ hàng nhà chồng nháo nhào. Mẹ chồng khóc lóc chửi tôi:

– “Mày biết từ trước đúng không? Mày gài bẫy cả nhà tao à?”

Tôi bình thản:

– “Miếng đất đó ngày xưa là của bố mẹ ruột tôi. Các người đòi, tôi đưa. Nhưng thứ dưới đó không phải lỗi của tôi. Mà là của… ông cụ nhà này – người từng cho thuê trái phép nhà kho để lấy tiền trả nợ cờ bạc.”

Họ đứng sững.

Tôi mở điện thoại, đưa ra loạt bản scan hồ sơ cũ: đơn tố cáo, hình ảnh vệ sinh môi trường, thậm chí bút tích của bố chồng ký xác nhận cho thuê nhà kho cách đây 10 năm.

“Tôi im lặng không phải vì ngu. Tôi ký, là để các người nhận lấy đúng những gì các người từng gieo.”

Miếng đất bị phong tỏa điều tra. Gia đình nhà chồng rối ren, danh dự lao đao, còn tôi đưa con chuyển lên thành phố, sống trong căn hộ nhỏ mà chồng tôi từng âm thầm tiết kiệm mua đứng tên tôi – thứ duy nhất anh để lại mà không ai biết.Gói kỳ nghỉ gia đình

“Có những trận thua khiến người ta mất sạch – không phải vì bị lừa, mà vì quá khinh người.”

Bài viết Con trai cả vừa mất, nhà chồng đã lén gọi con dâu đến ép ký giấy sang tên nhà đất, cô lầm lũi ký nhưng nào ngờ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu https://trangtinonline.com/me-vo-cu-cuoi-tuan-la-lai-moi-con-re-toi-an-com-roi-goi-vao-phong-lam-gi-khong-ai-biet-3-thang-sau-thong-bao-co-bau-khien-ca-nha-kho-hieu.html Fri, 04 Jul 2025 02:39:03 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119056 Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm. Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.” Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc dầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có

Bài viết Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm.

Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.”

Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc dầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có chút chuyện riêng với con rể,” bà bảo.

Chuyện riêng gì thì không ai biết. Khánh không kể, Vy cũng không hỏi. Cô nghĩ chắc là chuyện đầu tư, mẹ cô làm môi giới bất động sản mười mấy năm, mối quan hệ nhiều như rễ tre.

Nhưng rồi tuần nào cũng như tuần nào. Ăn xong, Khánh lại vào phòng với mẹ vợ. Có hôm gần một tiếng mới ra, mặt hơi tái, môi khô. Vy hỏi thì anh chỉ cười nhạt: “Nói chuyện vặt thôi.”

Đến tháng thứ ba, mẹ Vy tuyên bố: “Mẹ có bầu.”

Cả nhà chết lặng. Bà đã 47 tuổi, đơn thân gần chục năm nay. Không người yêu, không quan hệ. Tin đó như một cú tát vào sự bình lặng bấy lâu. Vy không dám hỏi, Khánh thì tím mặt.

Người duy nhất bình thản là bà.

“Chuyện ngoài ý muốn, nhưng mẹ quyết giữ. Có duyên thì mẹ sinh, không thì thôi.”

Sau hôm đó, Vy bắt đầu để ý Khánh hơn.

Cô nhận ra chồng mình lảng tránh ánh mắt mẹ vợ, mỗi cuối tuần đều viện cớ mệt để không về. Có lần, trong cơn mơ, Khánh ú ớ gọi: “Đừng nữa… con xin…”

Vy bắt đầu nghi ngờ.

Một tối, Vy lén xem điện thoại của chồng.

Không có gì rõ ràng. Chỉ một tin nhắn đã xoá sót, còn nằm trong “Thùng rác”:
“Đừng trốn nữa. Nếu con không chịu nhận, mẹ sẽ nói ra hết.”

Vy nôn thốc nôn tháo vào sáng hôm sau.

Cô thuê người theo dõi mẹ. Ba ngày sau, có ảnh chụp mẹ cô đi ra từ phòng khám sản phụ. Trên tay là một tờ siêu âm. Thai được gần 12 tuần – trùng khớp hoàn hảo với thời điểm bắt đầu những lần Khánh bị gọi vào phòng riêng.

Vy không còn ngủ được.

Cô nhìn chồng như nhìn một người xa lạ. Kẻ đã lên giường với mẹ cô? Hay là nạn nhân của một trò gì đó còn tối tăm hơn?

Cô cầm điện thoại, gọi cho mẹ.

“Mẹ… cái thai là của ai?”
“Chuyện đó, sau này con sẽ hiểu.”
“Không, con cần biết bây giờ.”
“Nếu mẹ nói không phải của Khánh, con tin không?”

Vy im lặng.

Không. Cô không tin. Cô cũng không muốn tin.

Tối đó, Khánh về rất muộn. Anh ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe.

“Anh có chuyện muốn nói.”

Vy gật.

“Ba em không chết như mọi người nghĩ.”

Tim Vy giật thót.

“Ngày đó, ông không mất vì tai nạn. Là mẹ em dựng lên. Thật ra… ông ấy bị tâm thần phân liệt. Suốt năm năm, ông bị nhốt trong viện, không ai biết.”

“Rồi sao?”

“Sau khi ra viện, ông sống ở nước ngoài. Anh từng gặp ông ấy. Chính ông nhờ anh về nước, tiếp cận mẹ em. Để… tìm ra sự thật.”

Vy chết lặng.

“Vậy cái thai…”

“Không phải của anh. Mẹ em đang mang thai nhờ thụ tinh nhân tạo. Mẫu tinh trùng là của ba em.”

Căn phòng lạnh đi như có gió rít.

Mấy tháng sau, bà sinh một bé trai. Khánh và Vy ly thân. Tin đồn lan khắp khu phố: con rể ngủ với mẹ vợ, cái thai loạn luân, gia đình tai tiếng.Gói kỳ nghỉ gia đình

Chỉ có người trong cuộc mới biết: cái thai ấy… là kết quả của một cuộc chuộc lỗi.

Bà từng bỏ chồng trong lúc ông bệnh nặng. Bây giờ, bà sinh đứa trẻ ấy như một cách… trả nợ.

Còn Khánh – người đứng giữa cả hai thế hệ đàn bà – cuối cùng cũng hiểu: có những bí mật, không nói ra mới là cứu rỗi.

Bài viết Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… https://trangtinonline.com/truoc-ngay-cuoi-1-ngay-me-vo-va-con-re-om-het-tien-bac-va-trang-suc-bo-tron-nao-ngo-chay-ra-duoc-khoi-lang-thi-gap-chuyen-lon.html Thu, 03 Jul 2025 15:29:10 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119042 Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành của làng. Nhưng trong lòng Hải, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Không ai biết, Hải và bà Hương – mẹ vợ tương lai – đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu. Bà Hương, người phụ nữ góa bụa sắc sảo, không hài lòng với cuộc sống tẻ nhạt ở làng. Bà muốn đổi đời, và Hải, với vẻ ngoài điển trai cùng tài ăn nói, là đồng minh hoàn hảo.

Bài viết Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành của làng. Nhưng trong lòng Hải, một cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Không ai biết, Hải và bà Hương – mẹ vợ tương lai – đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Bà Hương, người phụ nữ góa bụa sắc sảo, không hài lòng với cuộc sống tẻ nhạt ở làng. Bà muốn đổi đời, và Hải, với vẻ ngoài điển trai cùng tài ăn nói, là đồng minh hoàn hảo. Cả hai đã bí mật gom góp tiền bạc, trang sức của nhà Lan, thậm chí cả tiền mừng cưới mà khách đã gửi trước. Kế hoạch của họ đơn giản: đêm trước lễ cưới, khi cả làng chìm trong không khí rộn ràng, họ sẽ bỏ trốn.

Đêm ấy, trời tối đen như mực. Hải và bà Hương lén lút rời khỏi nhà, tay xách túi nặng trĩu vàng và tiền. Tiếng chó sủa vang đâu đó, nhưng cả hai vẫn bình thản bước qua cánh cổng làng. “Chỉ cần ra khỏi đây, chúng ta sẽ tự do,” bà Hương thì thầm, mắt lấp lánh tham vọng. Hải gật đầu, nhưng trong lòng anh bắt đầu le lói một cảm giác bất an.

Ra đến con đường mòn dẫn ra quốc lộ, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất nồng. Đột nhiên, từ bụi cây ven đường, ba bóng đen bước ra, chặn lối. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những gương mặt dữ tợn, tay lăm lăm dao găm. “Đưa túi đây, nếu không muốn mất mạng,” một gã gằn giọng.

Hải và bà Hương chết lặng. Họ nhận ra đây là băng cướp khét tiếng vùng này, chuyên rình rập những kẻ sơ hở. Bà Hương cố giữ bình tĩnh, ôm chặt túi, hét lên: “Chúng mày dám động đến tao? Tao là Hương, mẹ của Lan!” Nhưng lũ cướp chỉ cười khẩy. “Mẹ vợ hay mẹ thiên hạ, bọn tao không quan tâm. Đưa túi, hoặc chết.”

Hải, dù sợ hãi, vẫn cố bảo vệ bà Hương. Anh lao vào, định giật dao của một tên, nhưng chỉ trong tích tắc, một nhát dao đã xẹt qua tay anh, máu chảy đầm đìa. Bà Hương hoảng loạn, ném túi xuống đất, hét lên: “Lấy đi, tha cho chúng tao!” Lũ cướp nhặt túi, cười ha hả, rồi biến mất vào bóng đêm.

Cả hai ngồi bệt xuống đường, Hải ôm cánh tay rỉ máu, bà Hương run rẩy, tóc tai rối bù. Tiền bạc, trang sức – tất cả giấc mộng đổi đời – tan biến. Nhưng điều kinh hoàng hơn đang chờ đợi. Từ xa, ánh đèn pin lập lòe, tiếng người lao xao. Dân làng, phát hiện sự biến mất của họ, đã đuổi theo. Dẫn đầu là Lan, mắt đỏ hoe, tay cầm chiếc váy cưới bị xé toạc.

“Các người… sao có thể làm thế với tôi?” Lan gào lên, giọng lạc đi vì đau đớn. Đằng sau cô, dân làng xì xào, chỉ trỏ. Hải cúi đầu, không dám nhìn. Bà Hương lắp bắp muốn giải thích, nhưng ánh mắt sắc lạnh của mọi người như đâm xuyên bà.

Đêm đó, Hải và bà Hương bị đưa về làng. Không có lễ cưới nào diễn ra. Hải bị dân làng đuổi đi, mang theo vết thương và nỗi nhục. Bà Hương, từng là người phụ nữ quyền lực trong làng, giờ bị cô lập, sống trong ánh mắt khinh bỉ. Còn Lan, cô gái từng mơ về hạnh phúc, học cách đứng dậy từ đổ vỡ, quyết tâm làm lại cuộc đời.

Câu chuyện lan khắp vùng, như lời nhắc nhở rằng lòng tham có thể dẫn con người đến những kết cục không ngờ. Còn số tiền và trang sức kia? Lũ cướp đã tiêu tan đâu đó, chẳng ai tìm lại được.

Bài viết Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ly hôn vợ cũ được 4 tháng, cô ấy đã mời tôi dự đám cưới. Tôi liều đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt hối hận https://trangtinonline.com/ly-hon-vo-cu-duoc-4-thang-co-ay-da-moi-toi-du-dam-cuoi-toi-lieu-den-xem-chu-re-la-ai-lien-om-mat-hoi-han-2.html Thu, 03 Jul 2025 12:54:37 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119031 Đến khi cô dâu và chú rể tiến đến thì tôi bất ngờ choáng váng. Cái bụng của vợ cũ đập vào mắt tôi, to thế này chẳng khác gì bầu 6 7 tháng! Tôi và vợ cũ đã từng có một cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm. Dù sống rất hòa hợp nhưng tình yêu giữa chúng tôi dần bị bào mòn bởi một lý do lớn: không có con. Tôi lại là con trai một trong nhà nên chuyện có con lại càng áp lực hơn. Lần nào gặp mẹ cũng than thở rồi mặt nặng mày

Bài viết Ly hôn vợ cũ được 4 tháng, cô ấy đã mời tôi dự đám cưới. Tôi liều đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt hối hận đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Đến khi cô dâu và chú rể tiến đến thì tôi bất ngờ choáng váng. Cái bụng của vợ cũ đập vào mắt tôi, to thế này chẳng khác gì bầu 6 7 tháng!

Tôi và vợ cũ đã từng có một cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm. Dù sống rất hòa hợp nhưng tình yêu giữa chúng tôi dần bị bào mòn bởi một lý do lớn: không có con. Tôi lại là con trai một trong nhà nên chuyện có con lại càng áp lực hơn.

Lần nào gặp mẹ cũng than thở rồi mặt nặng mày nhẹ:

– Nhà mình mà không có cháu nối dõi, sau này mẹ đi xuống dưới biết ăn nói sao với tổ tiên đây?

Rồi lại gặng hỏi:

– Tháng này có tin gì chưa? Hay vợ con lại không biết cách chăm sóc bản thân?

Tôi cũng yêu vợ nhưng ngày ngày tôi phải đứng giữa hai ngọn lửa – một bên là mẹ suốt ngày dằn vặt, trách móc; một bên là vợ mệt mỏi vì những lần thăm khám vô vọng – tôi mệt mỏi vô cùng.

Ngày đi làm về đã đủ thứ căng thẳng, đằng này còn phải nghe trách móc, than thở. Thậm chí mẹ còn muốn đến sống chung rồi đòi đi thầy lang bốc thuốc, đi xem bói. Vợ tôi thì giận dữ, một hai đòi về nhà ngoại khi biết ý định của mẹ tôi. Người đứng giữa như tôi chẳng thể dung hòa cả hai, tôi cũng thương vợ nhưng cũng không đủ dũng cảm để phản đối mẹ. Thật sự không thể chịu nổi nữa nên tôi đề nghị ly hôn vợ.

Từ lúc ly hôn đến nay tôi cũng không liên lạc gì với vợ cũ. Bẵng đi đến 4 tháng sau khi ly hôn thì tôi mới nghe tin cô ấy lấy chồng. Tôi ban đầu không tin vì nhanh quá, mới đó mà cô ấy đã tìm được bến đỗ mới rồi sao? Tôi tò mò về cả cô ấy và chồng sắp cưới.

Tôi nghe bạn bè kể chồng mới của cô ấy là bạn học cũ. Cả hai đều từng kết hôn nhưng không hạnh phúc, tình cờ gặp lại mà nên đôi. Tôi bứt rứt trong người khi nghĩ có khi nào họ có tình cảm với nhau từ trước khi vợ ly hôn tôi không? Bức bối quá nên tôi gọi thẳng cho vợ cũ hỏi sao cô ấy đi bước nữa mà không mời tôi. Dù sao thì chúng tôi cũng ly hôn trong hòa bình. Cô ấy thản nhiên nói nếu tôi rảnh thì đến dự, còn đưa địa chỉ thời gian cụ thể của tiệc cưới.

Hôm vợ cũ tổ chức đám cưới, tôi ăn mặc điển trai đến xem cô ấy liệu có thật sự hạnh phúc không. Tôi cứ nghĩ không biết chồng mới của cô ấy có biết cô ấy không thể có con hay không? Anh ta dễ dàng chấp nhận sao?

Đến khi cô dâu và chú rể tiến đến thì tôi bất ngờ choáng váng. Cái bụng của vợ cũ đập vào mắt tôi, to chẳng khác gì bầu 6 7 tháng!

Dù cô ấy đã mặc bộ váy cưới rộng nhưng vẫn không thể che đi cái bụng đang lớn dần. Cô ấy cười vô cùng hạnh phúc, cũng không ngại xoa tay lên bụng. Tôi sững người trước cảnh tượng trước mắt, đứa trẻ kia chắc chắn là con của tôi! Chúng tôi chỉ mới ly hôn 4 tháng thôi mà, vậy chứng tỏ lúc cô ấy còn ở với tôi thì đã mang thai rồi.

Đến khi tiệc tàn thì tôi nóng lòng muốn nói chuyện với vợ cũ. Cô ấy cũng không chối cãi đó là con của tôi. Vì cô ấy cũng không thể ngờ chúng tôi có thể có con với nhau. Nhưng rồi tôi lại nghe cô ấy nói:

– Tôi với anh đã ly hôn rồi, giờ đứa trẻ này không liên quan đến anh nữa. Chồng tôi sẽ là bố của nó.

Tôi nghe thế mà cơn giận cứ cuồn cuộn trong người. Đó là con của tôi mà, sao phải để người khác làm cha nó? Nhưng tôi cũng biết vợ cũ của mình khó mang thai, đây có lẽ là đứa con duy nhất trong đời cô ấy. Chồng cô ấy cũng đã chấp nhận nên mới cưới cô ấy. Dù vậy tôi vẫn không thể nguôi ngoai chuyện mình có một đứa con. Giờ tôi phải làm sao đây?

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/ly-hon-vo-cu-duoc-4-thang-co-ay-da-moi-toi-du-dam-cuoi-toi-lieu-den-xem-chu-re-la-ai-lien-om-mat-hoi-han-d293299.html

Bài viết Ly hôn vợ cũ được 4 tháng, cô ấy đã mời tôi dự đám cưới. Tôi liều đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt hối hận đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Nhà chồng chị gái tôi đến ăn hỏi nhưng người thì mặc áo phông, người đi dép lê, bác tôi tuyên bố đuổi thẳng cổ https://trangtinonline.com/nha-chong-chi-gai-toi-den-an-hoi-nhung-nguoi-thi-mac-ao-phong-nguoi-di-dep-le-bac-toi-tuyen-bo-duoi-thang-co.html Thu, 03 Jul 2025 10:57:44 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119024 Chị gái tôi là người đoan trang, học hành đàng hoàng, gia đình tôi cũng chẳng phải đại gia nhưng từ bé đã được dạy dỗ lễ nghi chỉn chu. Vậy mà ngày ăn hỏi – cái ngày mà lẽ ra phải là trang trọng nhất trong cuộc đời con gái – lại trở thành ký ức ê chề nhất. Sáng hôm ấy, họ nhà trai đến. Ai cũng hồi hộp. Cô dì chú bác hai bên đã ngồi ngay ngắn, bàn thờ được bày biện tươm tất, trầu cau đỏ rực, bánh cốm vàng ruộm. Nhưng khi cánh cổng

Bài viết Nhà chồng chị gái tôi đến ăn hỏi nhưng người thì mặc áo phông, người đi dép lê, bác tôi tuyên bố đuổi thẳng cổ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Chị gái tôi là người đoan trang, học hành đàng hoàng, gia đình tôi cũng chẳng phải đại gia nhưng từ bé đã được dạy dỗ lễ nghi chỉn chu. Vậy mà ngày ăn hỏi – cái ngày mà lẽ ra phải là trang trọng nhất trong cuộc đời con gái – lại trở thành ký ức ê chề nhất.

Sáng hôm ấy, họ nhà trai đến. Ai cũng hồi hộp. Cô dì chú bác hai bên đã ngồi ngay ngắn, bàn thờ được bày biện tươm tất, trầu cau đỏ rực, bánh cốm vàng ruộm. Nhưng khi cánh cổng vừa mở ra…

Trước mặt tôi là một cảnh tượng không ai tin nổi: người bê tráp mặc áo phông, quần lửng; một bà cô họ nhà trai xách túi nilon, đi dép lê, bước phạch phạch vào như đi chợ. Ông bác râu ria đi sau còn ngậm tăm nhai nhóp nhép, tay không bê gì, mặt tỉnh bơ. Mẹ tôi thì sững người, bác tôi – người nghiêm khắc nhất họ ngoại – đứng dậy đập bàn:

— “Các anh chị đi ăn hỏi hay đi nhậu về đấy? Nhà tôi không tiếp khách kiểu này. Mời quay về!”

Tiếng bác tôi vang như sét. Cả họ nhà trai tái mặt. Chị gái tôi trong phòng nghe thấy, ôm mặt khóc nức nở. Còn tôi, đứng giữa hai họ, tim đập loạn. Chú rể thì lúng túng, ấp úng bảo:
— “Dạ… tại nhà cháu ở quê, không quen mấy lễ nghi này…”

Bác tôi chỉ thẳng tay:
— “Ở quê nhưng không vô lễ. Ăn hỏi mà mặc áo phông, dép lê thì là coi thường nhà gái. Không còn gì để nói.”

Và đúng như lời, bác tôi quay đi, không nhìn lại. Cánh cổng sắt nhà tôi đóng sầm lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả họ nhà trai. Cuộc ăn hỏi tan thành mây khói.

Tối hôm đó, chị tôi ngồi lặng lẽ tháo trâm cài, nói một câu khiến cả nhà ám ảnh:
— “Có lẽ em chưa đủ duyên để lấy chồng… hoặc may là chưa lấy nhầm chồng.”

Tôi nhìn chị, lòng vừa thương vừa giận, và chỉ mong một ngày, có người đủ tử tế bước qua cánh cổng ấy. Nhưng không phải trong dép lê và áo phông.

Sau cú đuổi thẳng không nhân nhượng của bác tôi, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không. Họ nhà trai, thay vì quay đầu về, lại tụ lại trước cổng nhà tôi. Một ông cậu bên đó rút điện thoại gọi cho ai đó, rồi lớn tiếng:

— “Chúng mày vào hết đây cho tao, để xem cái nhà này to đến mức nào mà dám sỉ nhục cả họ nhà tao!”

Chưa đầy 10 phút sau, một chiếc xe con đời cũ và ba bốn xe máy trờ tới. Lố nhố bước xuống là mấy người lạ hoắc, ăn mặc lòe loẹt, có người còn cởi trần vác tráp trên vai như vừa vác hàng ngoài chợ đầu mối về. Một bà thím mặc quần hoa đỏ rực, môi thâm, tóc nhuộm vàng, chỉ tay thẳng vào nhà tôi:

— “M/ẹ cái thứ chảnh chọe! Cưới xin mà ra vẻ quý tộc! Con ông bà là tiên à mà đòi tiếp người mặc vest? Ở quê tôi, cưới mà không dép lê thì là chưa đủ chất!”

Bác tôi định lao ra thì bị mẹ tôi giữ lại. Mẹ run tay nhưng vẫn bình tĩnh:

— “Mời về cho. Nhà tôi không gả con cho đám người mất dạy!”

Lúc ấy, chú rể – anh chàng mặt mũi hiền lành hôm nào – bất ngờ quát lớn:
— “Mẹ, về đi! Đừng làm trò nữa!”

Cả họ bên kia đứng sững. Bà mẹ chú rể gào lên:
— “Mày bị con kia bỏ bùa à? Tao đẻ mày ra, mày dám bênh nhà gái?”

Chú rể tiến tới trước cổng, cúi đầu với mẹ tôi:

— “Cháu xin lỗi. Cháu không ngờ nhà cháu lại thế này. Cháu… cháu không xứng với chị.”

Rồi anh ta quay sang đám người nhà mình:

— “Ai không đi về, từ nay đừng nhận tôi là con!”

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ngày hôm sau, ảnh và clip về “Đám ăn hỏi dép lê” bị tung lên mạng xã hội. Cảnh người đàn ông cởi trần bê tráp, bà thím mắng chửi, giọng bác tôi đanh thép, cả tiếng chị gái tôi khóc trong nhà – tất cả bị quay lén, phát tán đầy rẫy.

Dư luận chia hai: người bênh nhà tôi vì giữ giá trị lễ nghi, người lại bảo “nhà giàu chảnh chó”. Nhưng bất ngờ nhất là… có người nhận ra bà thím dép lê từng dính phốt mượn nợ không trả, ông bê tráp cởi trần từng có tiền án.

Hóa ra, nhà trai mượn người đi ăn hỏi cho… đủ đội hình. Thậm chí, tráp cưới còn thuê theo gói combo “10 người – 2 triệu – không hỏi lương, chỉ cần đến”.

Kịch bản tưởng chỉ có trên phim hóa ra lại là sự thật. Còn chị tôi – sau 3 tháng – cắt tóc ngắn, nộp đơn xin học bổng du học, chỉ để rời xa tất cả những gì từng là “cơn ác mộng trong áo phông và dép lê”.

Bài viết Nhà chồng chị gái tôi đến ăn hỏi nhưng người thì mặc áo phông, người đi dép lê, bác tôi tuyên bố đuổi thẳng cổ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera https://trangtinonline.com/ong-thai-dap-tuong-quan-am-ben-duong-mo-quan-nhau-toi-hom-do-ca-nha-chet-lang-khi-nhin-camera.html Thu, 03 Jul 2025 08:08:49 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119016 Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm. Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn

Bài viết Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm.

Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.

Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”

Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.

Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.

Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”

Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm – vỡ toạc, rỉ máu. Mắt nàng mở to không tròng, trắng đục kéo dài xuống má.

Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ bên trong – như ai đó cố gắng thoát ra. Ông thầy cúng được mời đến chỉ nhìn một lần rồi bỏ đi, không nhận lễ, chỉ để lại lời nhắn: “Nếu ông còn sống, đừng mở lại camera. Đừng tua lại đêm hôm đó.”

Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera, rồi ngẩng mặt lên – là khuôn mặt vợ ông, đôi mắt trống rỗng, miệng cười không thành tiếng.

Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ: “Có thứ không nên động vào.”

Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…

Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó, mỗi đêm có tiếng phụ nữ thì thầm, tiếng cười rít và tiếng đồ sứ vỡ lạnh sống lưng.

Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính – dù bên trong không còn gì. Nhà báo điều tra thì… biến mất. Dữ liệu về ông Thái cũng biến mất khỏi hệ thống – như chưa từng tồn tại.

Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.

Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.

Bài viết Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… https://trangtinonline.com/moi-thang-chu-cap-cho-bo-me-5-trieu-den-khi-nho-ong-ba-giup-mot-viec-con-con-cung-bi-tu-choi-sau-nhieu-ngay-suy-nghi-toi-quyet-dinh-se-cat-khoan-tien-5-trieu-moi-thang-neu-ong-ba-co-hoi-thi-toi-se.html Thu, 03 Jul 2025 06:00:34 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119013 “Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…” Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không

Bài viết Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
“Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…”

Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không vướng bận chuyện con cái hay gia đình riêng. Bố mẹ tôi sống ở quê, cách thành phố hơn 300 km. Họ đều đã nghỉ hưu, sống trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, không sang trọng nhưng đủ ấm cúng.Gói kỳ nghỉ gia đình

Từ lúc có thu nhập ổn định, tôi quyết định mỗi tháng gửi về cho bố mẹ 5 triệu – không nhiều, nhưng đủ để hai người sống thoải mái hơn. Ngoài khoản lương hưu ít ỏi, đó là sự báo đáp mà tôi nghĩ rằng mình nên làm. Tôi từng tin rằng tiền bạc có thể thay tôi ở bên cạnh chăm lo, vì công việc bận rộn khiến tôi hiếm khi về thăm nhà. Một năm tôi chỉ về vào dịp Tết, thi thoảng là đám giỗ hay cưới xin họ hàng.

Năm ngoái, giữa mùa hè nóng bức, tôi bị giao một dự án gấp rút khiến tôi phải làm việc xuyên đêm. Trong lúc căng thẳng, tôi gọi điện nhờ mẹ tôi lên trông nhà giúp một tuần để tôi tập trung làm việc – chỉ đơn giản là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà. Nhưng mẹ tôi từ chối.

“Bố con mới ốm dậy, mẹ không đi được. Với lại nhà còn mảnh vườn, đàn gà ai lo,” mẹ nhẹ nhàng giải thích.

Tôi nổi giận. Tôi nghĩ, mình gửi tiền về hàng tháng, trong khi bản thân phải ăn cơm hộp, sống trong phòng trọ chật chội. Vậy mà chỉ cần giúp một việc nhỏ cũng bị từ chối. Tôi không nói nhiều, chỉ im lặng cúp máy.

Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Cảm giác ấm ức không nguôi. Tôi quyết định cắt khoản chu cấp 5 triệu mỗi tháng. Tôi không nói gì, chỉ nghĩ: nếu bố mẹ có hỏi thì bảo do khó khăn tài chính, vật giá leo thang, công ty cắt giảm lương.

Ba tháng đầu không ai nói gì. Tháng thứ tư, mẹ gọi điện hỏi thăm.

“Dạo này con có sao không? Tháng này mẹ không thấy chuyển tiền…”

Tôi đáp đúng như đã định:

“Dạo này công việc khó khăn mẹ à, công ty giảm biên chế, con bị cắt lương. Mẹ ráng xoay xở vài tháng, khi nào ổn con lại gửi.”

Mẹ không trách móc gì, chỉ bảo: “Ừ, con lo cho mình đi, bố mẹ vẫn còn gạo, đừng lo.”

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai nhắc lại chuyện tiền nong nữa. Tôi cũng bận rộn với dự án mới, rồi bạn bè rủ rê đầu tư chứng khoán, rồi lại lao vào vòng xoáy “làm giàu”. Nửa năm sau, tôi chuyển sang căn hộ thuê cao cấp hơn, ăn uống sang chảnh hơn, và quên khuấy bố mẹ.

Một hôm, tôi gọi về nhưng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc do hai ông bà bận ở vườn. Một tuần sau, em họ nhắn tin: “Anh Lâm ơi, bác trai bị tai biến nhẹ hồi tuần trước, giờ bác gái lo xoay xở đủ thứ, nhà mình đang quyên góp giúp.”

Tôi lặng người. Tại sao không ai gọi cho tôi?

Tôi gọi lại cho mẹ, giọng bà vẫn nhẹ như mọi khi: “Không sao đâu con, bố nằm viện tỉnh vài ngày thôi. Nhà mình xoay xở được. Con lo cho công việc đi.”

Tôi cảm thấy lạ lùng. Trước đây chỉ cần tôi ho một tiếng là mẹ đã cuống cuồng gọi dặn uống thuốc, giờ thì ngược lại. Tôi có linh cảm gì đó không ổn, nhưng vì bận và vì tự ái cũ chưa nguôi, tôi lại mặc kệ.

Một năm trôi qua.

Tết năm đó tôi quyết định về quê sau gần 14 tháng xa nhà. Tôi đi xe đêm, đến nơi lúc trời còn mờ sáng. Căn nhà cũ vẫn vậy, chỉ khác một điều: cây cau trước sân trơ trọi, không còn mấy giò lan mẹ từng chăm. Gõ cửa mãi không ai ra. Tôi đẩy cửa bước vào – không khóa.

Trong nhà, bố tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, gầy hơn hẳn, mặt hốc hác. Bên cạnh là mẹ – tóc đã bạc trắng, đang lúi húi nấu cháo bằng bếp củi.

Tôi ngơ ngác:

“Sao không nói gì với con? Sao không gọi? Sao lại sống thế này?”

Mẹ ngẩng lên, cười yếu ớt:

“Con bận, mẹ sợ làm phiền. Mình mẹ lo được. Còn bố con… từ hôm tai biến, tay chân yếu, không làm gì được, mẹ không dám nhờ ai.”

Tôi nhìn quanh. Căn nhà lạnh lẽo, tủ lạnh cũ trống rỗng, chỉ có mấy quả cà muối và vài mớ rau luộc. Không còn cái bàn gỗ lớn ngày xưa, thay vào đó là bàn nhựa cũ kỹ. Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.

Khi đêm xuống, mẹ mới thở dài, nói nhẹ như gió thoảng:

“Thật ra mấy tháng đầu cắt tiền mẹ cũng buồn, nhưng mẹ hiểu, chắc con khó khăn. Mẹ bán dần đồ trong nhà lo cho bố. Còn không dám gọi, sợ con phải vay mượn.”

Tôi ngồi sững trong căn bếp cũ, ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt khắc khổ của mẹ. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Tôi như bị tát vào mặt bởi sự thật: suốt một năm qua, bố mẹ tôi đã tự xoay xở trong âm thầm, trong lúc tôi mải mê với những thứ phù phiếm nơi đô thị.

Mẹ chậm rãi kể: từ ngày bố tai biến, bà phải bán chiếc xe máy cũ để lo viện phí. Sau đó bán cả cái tủ gỗ ông nội để lại để xoay sở thuốc men. Không dám nhờ ai. Không dám gọi tôi.

“Mẹ sợ con áp lực. Sợ con nghĩ mẹ là gánh nặng… Con cũng đâu có dư dả gì.”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ. Những câu nói như dao cắt. Hóa ra tôi đã dùng tiền như một thứ đổi chác tình cảm, và khi không vừa lòng, tôi cắt đứt mà chẳng mảy may nghĩ đến hậu quả. Trong đầu tôi lúc đó, tiền là sự báo hiếu. Nhưng thực chất, nó chỉ là cách để tôi lấp đi mặc cảm của đứa con xa nhà.

Tôi nhìn bố nằm đó, ánh mắt lờ đờ, yếu ớt đưa tay về phía tôi. Tôi nắm lấy. Bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo. Trái tim tôi như thắt lại. Bố từng là người đàn ông khỏe mạnh, to tiếng mỗi khi tôi sai, nhưng chưa bao giờ để tôi thiếu thốn thứ gì. Vậy mà giờ, tôi để ông sống lay lắt như vậy suốt cả năm trời.

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép không lương một tháng để ở lại quê. Tôi chở mẹ đi chợ, chăm bố, dọn dẹp lại vườn, sơn lại cổng, lắp máy giặt và mua thêm đồ dùng cần thiết. Tôi đưa mẹ đi khám tổng quát, mua thuốc bổ. Mỗi tối, tôi nấu cháo cho bố, cho ông nghe lại những bản nhạc thời kháng chiến ông yêu thích.

Mẹ chỉ ngồi lặng, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng tôi thấy mắt bà đỏ hoe.

Một đêm, khi tôi đang lau chân cho bố, mẹ ngồi xuống cạnh tôi, giọng run run:

“Lâm này… Mẹ xin lỗi, vì không lên thành phố giúp con được hồi đó. Thật lòng mẹ cũng muốn đi. Nhưng lúc đó, bố con mới ốm, không ai trông. Mẹ nghĩ, con lớn rồi, chắc sẽ hiểu…”

Tôi nghẹn giọng:

“Không, mẹ không phải xin lỗi. Con mới là người sai… Con đã quá ích kỷ. Con nghĩ tiền là đủ, là thay thế được tình cảm.”

Mẹ đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng:

“Con à, tiền không phải là hiếu thảo. Tiền là phụ. Cái chính là tấm lòng, là sự hiện diện khi người thân cần mình nhất. Mẹ không trách con, chỉ mong con hiểu điều đó trước khi quá muộn.”

Tôi xin chuyển công tác về chi nhánh ở quê, chấp nhận lương thấp hơn, nhưng đổi lại, tôi có thể về nhà mỗi ngày, ăn cơm cùng bố mẹ, dắt mẹ đi chùa, đưa bố đi vật lý trị liệu.

Tôi dành nhiều thời gian để hiểu cha mẹ hơn – về những lo toan mà ngày bé tôi chưa bao giờ thấy, về những hy sinh thầm lặng không lời.

Bố tôi tuy không còn đi lại được như trước, nhưng tinh thần dần khá hơn. Ông thường bảo tôi:

“Chỉ cần mày ở đây, bố khỏe hẳn đấy con ạ.”

Hôm đó, trời vừa chớm thu. Mẹ nấu canh chua, cá kho và tráng miệng bằng chè bưởi – toàn những món tôi thích.

Bữa cơm giản dị, ba người ngồi bên nhau, tiếng quạt máy lạch cạch, tiếng muỗi vo ve. Nhưng tôi thấy lòng ấm áp lạ thường.

Tôi nâng chén cơm, nhìn bố mẹ và nói:

“Con xin lỗi vì những ngày đã qua… và cảm ơn bố mẹ vì đã tha thứ.”

Bố tôi gật đầu. Mẹ tôi múc thêm canh, cười nhẹ:

“Về được là quý rồi. Đừng để mỗi năm mới thấy nhau một lần nữa, nhé.”

Tôi gật đầu, lần này là từ trong thẳm sâu trái tim mình.

Hiếu thảo không phải là chu cấp bao nhiêu tiền mỗi tháng. Mà là có mặt khi cha mẹ cần mình nhất. Là một cuộc gọi hỏi thăm. Là một lần về quê bất chợt. Là bát cơm nóng bên nhau trong một buổi chiều bình yên.

Tiền có thể giúp cha mẹ sống. Nhưng tình yêu thương mới khiến họ hạnh phúc.

Bài viết Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi rác và phát hiện sự thật khiến tim thắt lại https://trangtinonline.com/67-tuoi-song-nho-con-cai-toi-vo-tinh-mo-nham-tui-rac-va-phat-hien-su-that-khien-tim-that-lai.html Thu, 03 Jul 2025 05:10:55 +0000 https://trangtinonline.com/?p=119008 67 tuổi, tôi sống nương nhờ con cái, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng được an yên. Nhưng chỉ vì một lần vô tình mở nhầm túi rác, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tim mình như thắt lại. Hóa ra, cái gọi là “tình thân” đôi khi cũng có thể mục nát mà ta chẳng hề hay… Tôi tên là Nhàn, năm nay 67 tuổi. Sau khi chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm, tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Hai đứa con tôi, con trai tên Hưng và con gái

Bài viết 67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi rác và phát hiện sự thật khiến tim thắt lại đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
67 tuổi, tôi sống nương nhờ con cái, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng được an yên. Nhưng chỉ vì một lần vô tình mở nhầm túi rác, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tim mình như thắt lại. Hóa ra, cái gọi là “tình thân” đôi khi cũng có thể mục nát mà ta chẳng hề hay…

Tôi tên là Nhàn, năm nay 67 tuổi. Sau khi chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm, tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Hai đứa con tôi, con trai tên Hưng và con gái tên Hoa, đều đã có gia đình, lập nghiệp ở thành phố. Những năm gần đây, tuổi cao, sức yếu, một lần tai biến nhẹ khiến tôi không thể tự chăm sóc bản thân như trước. Hoa bàn với anh trai đưa tôi lên thành phố ở cùng con cháu, vừa tiện chăm sóc, vừa đỡ phần nào cô quạnh.

Tôi về ở với vợ chồng Hưng đầu năm ngoái. Nhà nó rộng, có phòng riêng cho tôi, đầy đủ tiện nghi. Mỗi sáng tôi thường dậy sớm, quét sân, tưới cây, nấu cơm. Không phải để “trả ơn” con, mà là để thấy mình vẫn có ích trong căn nhà này. Dù tuổi già, tôi vẫn thích làm việc lặt vặt, miễn là còn được vận động và nhìn thấy người thân.

Vợ Hưng – con dâu tôi – tên là Lan. Nó ít nói, từ tốn, chăm lo nhà cửa chu đáo. Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy giữa hai mẹ con có một khoảng cách vô hình, như thể Lan không muốn tôi ở đây. Có những bữa cơm, Lan chỉ cắm cơm vừa đủ cho ba người, rồi mới chợt nhớ ra tôi. Có lần nó để tôi tự dọn mâm, rồi ngồi ăn một mình vì mọi người đã ăn xong.

Tôi không trách, chỉ nghĩ: “Thôi thì, dâu con khác máu tanh lòng.”

Thằng cháu nội – bé Bin – học lớp 4, rất ngoan. Nó quấn tôi, hay khoe điểm, đọc truyện cho tôi nghe mỗi tối. Có nó, lòng tôi dịu lại. Tôi sống nhờ con, không dám đòi hỏi, chỉ mong nhà cửa yên ấm, cháu con học hành tốt là mãn nguyện.

Một buổi chiều thứ Bảy, trời mưa lâm râm, tôi dọn dẹp phòng khách. Thùng rác trong bếp đầy, nên tôi mang ra trước nhà để thay. Lúc tôi định bỏ túi rác cũ vào thùng ngoài cổng thì chợt nhớ hôm nay có hai túi: một của phòng bếp, một của phòng ngủ Hưng và Lan. Tôi không để ý, vô tình cầm nhầm túi từ phòng ngủ. Nó nặng bất thường, lạo xạo bên trong. Tôi tò mò – thứ cảm giác mà người già hay có – mở túi ra nhìn thử.

Đó là khoảnh khắc mọi thứ vỡ vụn trong tôi.

Trong túi, ngoài giấy vụn, còn có một cuốn sổ tay nhỏ bị xé rách, một tập giấy A4 in chi chít chữ và một phong bì chưa niêm phong hẳn. Tôi nhặt cuốn sổ lên, mở ra. Dù giấy bị rách, tôi vẫn nhận ra nét chữ con dâu tôi – nét chữ gọn gàng, quen thuộc vì tôi từng thấy nó ghi thực đơn trong bếp.

“Mẹ anh ở lâu thế này thì đến bao giờ mới có nhà riêng?”

“Em thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc xoa bóp, và cả việc phải rửa chén hai lần vì mẹ rửa không sạch.”

“Tết này nói khéo để anh đưa bà về quê. Em không muốn bị gò bó nữa.”

Tôi lặng người. Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết mình đang giận, đang đau, hay chỉ là hụt hẫng. Từng câu từng chữ như những nhát dao nhỏ đâm vào lòng tôi, chậm rãi, âm thầm.

Phong bì rơi ra từ sổ tay, trong đó là… 3 triệu đồng và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Mẹ, đây là tiền phụ thêm tháng này. Con xin lỗi vì không gọi được cho mẹ. Con bận quá. Thương mẹ.”

Là của Hoa – con gái tôi. Tờ giấy ghi tháng 3, giờ đã là tháng 6. Tôi chưa từng nhận được số tiền hay lời nhắn đó.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi bắt đầu hiểu. Có lẽ… không phải lần đầu.

Tôi buông túi rác xuống, cảm thấy chân mình run lên. Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, nhìn cơn mưa lất phất bay. Bao nhiêu tháng ngày qua tôi sống ở đây, tưởng mình là một phần của gia đình. Hóa ra chỉ là một “gánh nặng” được gói ghém tử tế.

Lúc ấy, cháu Bin chạy ra, đưa tôi cái khăn:
– Bà ơi, sao bà ngồi ngoài này vậy? Bà bị ướt rồi.

Tôi cười gượng, lau mặt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

– Bà đang hong người một chút thôi con ạ. Bà không sao.

Cháu nội nhìn tôi, ánh mắt ngây thơ mà ấm áp. Tôi ôm nó vào lòng, như bám víu vào chút hơi ấm cuối cùng trong ngôi nhà không còn là tổ ấm nữa.

Tối hôm đó, tôi không ăn cơm. Tôi nói với Lan là thấy mệt, muốn nghỉ sớm. Nó không hỏi thêm gì, chỉ “vâng” một tiếng rồi đóng cửa phòng.

Tôi nằm trên giường mà lòng trĩu nặng. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Trong đầu cứ lặp lại hình ảnh túi rác, cuốn sổ tay và tờ giấy của con gái.

Hóa ra tôi đã tự ru mình sống trong ảo tưởng quá lâu. Cái gọi là “yên vui tuổi già” mà tôi từng tin tưởng, hóa ra lại là sự chịu đựng có giới hạn của người khác.

Hưng – con trai tôi – là đứa hiếu thảo từ bé. Nhưng có lẽ, khi đã làm chồng, làm cha, trách nhiệm của nó bị chia nhỏ. Nó mải lo toan những điều lớn lao, mà không thấy những điều nhỏ nhặt đang bào mòn lòng mẹ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi, pha sẵn một ấm trà rồi gọi Hưng ra hiên ngồi. Nó hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi chậm rãi nói:

– Mẹ muốn hỏi con một chuyện. Từ hồi mẹ về ở đây, mẹ có phiền các con lắm không?

Hưng ngẩn ra:

– Mẹ nói gì vậy? Sao lại phiền ạ? Mẹ là mẹ con, không ai thấy phiền cả.

Tôi cười buồn, nhìn thẳng vào mắt nó:

– Mẹ nhặt được vài thứ trong túi rác của con hôm qua. Không cố ý. Nhưng mẹ đọc rồi… mẹ hiểu hết.

Mặt Hưng tái đi. Nó ú ớ:

– Mẹ… mẹ đọc gì cơ ạ?

– Những điều Lan viết trong sổ. Cả tờ giấy của Hoa. Số tiền đó… mẹ chưa từng nhận được.

Không khí im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng xe cộ lờ mờ ngoài phố.

Một lát sau, Hưng cúi đầu:

– Con xin lỗi mẹ. Con không biết Lan làm vậy. Cô ấy… chắc là cô ấy mệt mỏi thật. Nhưng con sai vì đã không để ý, không lắng nghe mẹ. Con xin lỗi…

Tôi đặt tay lên vai nó, giọng dịu lại:

– Mẹ không trách gì con. Mẹ biết mỗi người một cuộc sống, không ai nợ ai cả. Nhưng có những thứ không cần phải “trả nợ” – đó là tình thân. Mẹ đến tuổi này rồi, không cần ai chăm sóc, chỉ cần được sống thật với lòng mình.

– Ý mẹ là… mẹ muốn về quê? – Hưng hỏi, lo lắng.

Tôi gật đầu.

– Ừ. Về quê mẹ có cây cau, bụi chuối, có mái hiên ngả nắng. Không có ai cau có vì mùi dầu gió hay bát đũa rửa hai lần. Vài triệu mẹ để dành vẫn đủ sống. Lúc nào nhớ các con, mẹ sẽ gọi. Mẹ vẫn là mẹ các con, chỉ là không sống cùng nữa.

Hưng im lặng thật lâu. Nó là đứa đàn ông trưởng thành, làm giám đốc chi nhánh, nhưng giờ lại như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Tôi không oán giận Lan. Mỗi người phụ nữ đều có nỗi khổ riêng. Nhưng sự thật là: nếu không cùng chung nhịp, sống gần nhau chỉ là tra tấn nhau âm thầm.

Trưa hôm đó, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không nhiều – chỉ vài bộ quần áo, một bức ảnh cưới cũ với chồng, lọ dầu gió, và cuốn nhật ký nhỏ tôi vẫn viết từ ngày về thành phố.

Lan không nói gì. Cô ấy chỉ cúi đầu, né ánh mắt tôi. Tôi cũng không muốn làm khó. Trước khi ra cửa, tôi nói khẽ:

– Cảm ơn con thời gian qua. Dù không trọn vẹn, mẹ vẫn biết ơn.

Cháu Bin khóc òa khi biết tôi đi. Tôi ôm nó thật chặt. Tim tôi như bị bóp nghẹt khi nghe nó hỏi:

– Bà không thương con nữa hả?

Tôi nghẹn giọng:

– Bà thương, thương nhiều lắm. Nhưng bà già rồi, bà cần một chỗ để thở. Khi nào con nhớ bà, gọi điện cho bà, bà sẽ đọc truyện cho con nghe, được không?

Nó gật đầu, nước mắt ròng ròng. Tôi cố quay mặt đi, vì nếu nhìn thêm giây nào nữa, tôi sẽ không đủ can đảm bước chân.

Về lại quê, tôi sống trong căn nhà cũ phủ rêu xanh, tường vôi tróc lở. Nhưng lòng tôi bình yên hơn. Mỗi sáng, tôi tưới cây, nấu ăn, mở radio nghe cải lương, rồi chiều dạo bộ quanh làng. Hàng xóm lâu năm vẫn còn đó, đôi khi sang ngồi uống trà, nói chuyện tuổi già.

Mỗi tháng, Hoa gửi tiền đều đặn, gọi điện thường xuyên. Hưng thì có gọi, nhưng ít hơn. Có lẽ vì bận, hoặc vì vẫn mang mặc cảm. Tôi không trách.

Tôi học cách dùng điện thoại thông minh, lên Zalo xem ảnh cháu. Bin hay nhắn tin: “Bà ăn cơm chưa?”, “Bà kể chuyện nha?”, “Bà gửi ảnh con mèo nhà bà đi.” Những dòng chữ ngắn ngủi đó là niềm vui lớn nhất mỗi ngày của tôi.

Có người hỏi tôi: “Sao không ở cùng con cháu, cho tiện? Ở một mình buồn lắm.”

Tôi chỉ cười:

– Ở cùng chưa chắc đã vui. Ở riêng chưa chắc đã buồn. Chỉ cần lòng mình yên, thì chỗ nào cũng là nhà.

Tuổi già, điều người ta cần không phải là vật chất dư thừa, mà là sự tôn trọng và thấu hiểu. Đôi khi, lựa chọn rời xa không phải vì không còn yêu thương, mà là để giữ lại chút ấm áp cuối cùng cho cả hai phía.

Bài viết 67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi rác và phát hiện sự thật khiến tim thắt lại đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Cô gái trẻ sống đơn thân nuôi con nhỏ suốt 10 năm, ngày nào hàng xóm xì xào đứa trẻ không cha https://trangtinonline.com/co-gai-tre-song-don-than-nuoi-con-nho-suot-10-nam-ngay-nao-hang-xom-xi-xao-dua-tre-khong-cha.html Wed, 02 Jul 2025 15:40:40 +0000 https://trangtinonline.com/?p=118998 Loan chưa từng đi bước nữa. Mọi lời tán tỉnh hay mai mối, cô đều từ chối nhẹ nhàng. Dân trong xóm tin chắc: cha đứa bé đã bỏ rơi hai mẹ con ngay từ đầu, và sự im lặng của Loan chính là một dạng thừa nhận. Mười năm trước, Loan – một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học – bất ngờ m: ang bầu. Cô không một lần nhắc đến cha đứa bé, cũng không giải thích điều gì với ai. Chỉ sau một đêm, Loan lặng lẽ rời bỏ cơ hội công việc tại thành

Bài viết Cô gái trẻ sống đơn thân nuôi con nhỏ suốt 10 năm, ngày nào hàng xóm xì xào đứa trẻ không cha đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Loan chưa từng đi bước nữa. Mọi lời tán tỉnh hay mai mối, cô đều từ chối nhẹ nhàng. Dân trong xóm tin chắc: cha đứa bé đã bỏ rơi hai mẹ con ngay từ đầu, và sự im lặng của Loan chính là một dạng thừa nhận.
Mười năm trước, Loan – một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học – bất ngờ m: ang bầu. Cô không một lần nhắc đến cha đứa bé, cũng không giải thích điều gì với ai. Chỉ sau một đêm, Loan lặng lẽ rời bỏ cơ hội công việc tại thành phố, xách vali về lại nơi ngoại cô sinh sống.

Suốt 10 năm, cô sống khép kín, một mình nuôi con. Không cưới xin, không người đ:
àn ông nào xuất hiện bên cạnh, và càng không có lời nào phân trần với thiên hạ.

Cả khu phố xì xào:

“Gái chưa chồng mà ch: ửa…”

“Chắc bị l:ừa t: ình…”

“Làm gì có cha, con hoang thôi…”

Loan nghe hết. Nhưng cô chỉ lặng lẽ đi làm, rồi về nhà chăm con. Đứa bé – tên là Gấu – ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi và sống sâu sắc hơn cả người lớn. Mỗi khi ai đó buông lời cay độc về mẹ, Gấu chỉ nắm chặt tay cô và nói nhỏ:

“Con có mẹ là đủ.”

Loan chưa từng đi bước nữa. Mọi lời tán tỉnh hay mai mối, cô đều từ chối nhẹ nhàng. Dân trong xóm tin chắc: cha đứa bé đã bỏ rơi hai mẹ con ngay từ đầu, và sự im lặng của Loan chính là một dạng thừa nhận.

Cho đến một buổi sáng thứ Hai.

Cả làng bất ngờ khi ba chiếc SUV đen biển xanh dừng lại trước nhà Loan. Bốn người đ: àn ông mặc thường phục bước xuống, lặng lẽ nhìn quanh như quan sát an ninh. Cửa chiếc xe giữa bật mở, một người đ: àn ông mặc quân phục cấp tướng bước xuống – lưng thẳng, ánh mắt lạnh, phong thái oai nghiêm. Ngực trái của ông đeo phù hiệu đặc biệt – người dân trong xóm chỉ lờ mờ nhận ra đó là một cấp bậc cao trong lực lượng đặc biệt của quốc gia.

Một bác cựu chiến binh sống đầu ngõ sững người rồi nghiêm trang đưa tay chào theo điều lệnh quân đội. Vài người khác đứng nép vào hai bên, im bặt, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.

Người đ: àn ông bước thẳng về phía Gấu – cậu bé đang đứng sững nơi hiên nhà nghẹn giọng nói…

“10 năm trước, cha buộc phải biến mất khỏi thế giới để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Không một liên lạc, không một dấu vết – vì nếu kẻ thù phát hiện mẹ con con, cả hai sẽ gặp nguy hiểm. Giờ đây, nhiệm vụ kết thúc. Cha trở về… đón con và mẹ.”

Hàng xóm xung quanh ch: ết lặng.

Loan bước ra cửa, đôi mắt đỏ hoe, môi run nhẹ. Người đàn ông từ từ đứng dậy, chạm vào vai cô như sợ chỉ một cái siết mạnh sẽ khiến cô biến mất.

“Anh xin lỗi…”

Loan không nói gì. Nhưng nước mắt lặng lẽ tràn trên má.

Gấu bối rối nhìn hai người lớn, rồi ngập ngừng bước tới, mở nắp hộp gỗ. Bên trong là một bộ hồ sơ đã đóng dấu đỏ, một phong bì và một tấm hình cũ chụp ba người – ngày nào đó cách đây rất lâu.

Người đàn ông nói khẽ:

“Hồ sơ nhận con anh đã gửi lên phường từ tuần trước. Chỉ còn thiếu chữ ký của mẹ.”

Gấu không nói, nhưng trong đôi mắt cậu là sự thấu hiểu đến nghẹn lòng. Cậu lao vào vòng tay cha.

Người đàn ông – vị Thiếu tướng – lần đầu tiên bật khóc trước mặt bao người. Ông siết chặt cả hai mẹ con vào lòng như thể chỉ cần lơi tay, họ sẽ tan biến như mười năm trước.

Từ hôm đó, cánh cổng nhà Loan không còn khép kín. Người ta thấy những người đàn ông mặc quân phục ghé qua, chào mẹ con cô bằng ánh mắt kính trọng. Không còn tiếng xì xào nào nữa. Những lời dị nghị năm xưa bỗng biến mất như chưa từng tồn tại.

Và rồi người ta nhắc nhau:

“Có những người phụ nữ im lặng suốt mười năm… không phải vì họ sai, mà vì sự thật quá lớn khiến họ chẳng cần giải thích.”

Bài viết Cô gái trẻ sống đơn thân nuôi con nhỏ suốt 10 năm, ngày nào hàng xóm xì xào đứa trẻ không cha đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ https://trangtinonline.com/chi-vi-thay-nha-gai-o-nha-cap-4-me-chu-re-lam-bam-suot-ca-buoi-chac-xin-cuoi-de-doi-doi.html Wed, 02 Jul 2025 15:05:53 +0000 https://trangtinonline.com/?p=118995 “Thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm cả buổi ‘chắc xin cưới để đổi đời’ – nào ngờ hôm cưới, đoàn xe hồi môn xuất hiện khiến cả nhà trai đứng không vững…” Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm. Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo. Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết. Anh – chồng tôi – là

Bài viết Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>
“Thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm cả buổi ‘chắc xin cưới để đổi đời’ – nào ngờ hôm cưới, đoàn xe hồi môn xuất hiện khiến cả nhà trai đứng không vững…”

Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.
Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi nghèo.
Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.

Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá giả, nổi tiếng “gia giáo”.
Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.

Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.
Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:

“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”
“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”

Tôi cúi đầu không đáp.
Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.

Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.
Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.

Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.
Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.

Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.

Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khác, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dán dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”
Và bên dưới, mỗi xe treo lủng lẳng một tấm biển ghi:

“1 tấn sắt phế liệu loại 1”
“30 cuộn đồng nguyên chất chưa qua tái chế”
“Giàn máy cắt công nghiệp nhập Đức – chưa sử dụng”
“Bộ thiết bị lọc tách nhôm – đồng – kẽm tự động”

Cả nhà trai đứng không vững.

Mẹ chú rể run giọng hỏi:

“Đây… đây là sao?”

Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ:

“Dạ, bố mẹ con làm nghề thu mua và tái chế phế liệu công nghiệp.
Cả đời sống giản dị, nhưng mỗi năm xuất khẩu hàng ngàn tấn.
20 xe này là của hồi môn dành cho con – để mở rộng xưởng mới mà bố mẹ vừa mua thêm đất khu công nghiệp.
Không phải tiền mặt hay vàng – nhưng giá trị thực tế chắc… đủ để mẹ khỏi nghĩ con lấy chồng vì muốn đổi đời.”

Mẹ chồng tôi cứng họng.
Chú rể – người từng hứa “chỉ cần yêu nhau là đủ” – cũng không dám quay sang nhìn mẹ.

Dì ba, người hôm trước còn nói “gái quê thì chỉ giỏi đẻ” thì lẳng lặng rút điện thoại… livestream lại cho vui.
Nhưng khán giả không thấy được tôi đang siết chặt bàn tay mẹ sau lưng – người đàn bà cả đời đi thu đồng nát, nay vẫn đứng thẳng lưng trao con gái mình với lòng tự trọng nguyên vẹn.

Hôn lễ diễn ra như bình thường.
Nhưng có một điều đặc biệt:
Đoàn nhà trai không được đưa dâu.

Vì theo lời bố tôi:

“Đây là con gái tôi – không ai ‘đưa đi đổi đời’.
Nó tự chọn, tự sống, và cũng có thể… tự bước đi nếu sau này không được tôn trọng.”

Bài viết Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể lẩm bẩm suốt cả buổi: ‘Chắc xin cưới để đổi đời’ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Trang Tin Online.

]]>